Phần lớn thời gian, cửa thành bắc đều đóng lại, dân chúng bình thường đều ra vào từ ba cửa thành đông tây nam.
Bọn họ từ cửa bên hành cung đi vào Sở Vương cung, cửa bên cũng có binh lính canh gác, xe ngựa dừng lại ở sau cửa bên Sở Vương cung, phía trước là một bức phù điêu rất lớn, cao tới một trượng, rộng ba trượng, là do sáu khối đá hoa cương ghép lại mà thành, phía trên là một bức tượng phù điêu rất lớn, một đội thuyền lớn đang lướt đi trên sóng biển, có phần đồ sộ.
Phạm Ninh và người nhà xuống xe, đi qua bức phù điêu ở cổng, tất cả mọi người đều ngây người ra, phía trước bọn họ là một lầu Thúy Vân hoàn toàn giống với ở kinh thành, còn thiếu đá Thúy Vân dựng ở phía trước, bốn phía đều là hồ nước, bên trái là một gò núi nhỏ diện tích ba mẫu, bên trên trồng đấy các loại cây mang đến từ Đại Tống, cây táo, cây phỉ, cây hạt dẻ đều có.
Các bố cục không ngờ giống như đúc so với tòa phủ ở kinh thành, chỉ là lớn gấp mười lần.
Một con sóc nhỏ nhảy đến trước mặt Chu Triết, nhảy thẳng lên vai của y.
Trong lòng Phạm Ninh lập tức dâng lên một nỗi cảm động khó tả, mọi người vì hắn mà đã hao tổn tâm huyết rồi, thậm chí đến nhà ở Bắc đảo cũng giống với kinh thành.
- Mọi người thích không?
Phạm Ninh quay đầu lại cười hỏi.
Mọi người đều gật đầu, không cần Phạm Ninh dặn dò, Chu Bội dẫn theo mọi người đi thẳng vào dọc theo hành lang uốn khúc đi về phía hậu trạch, bọn họ cũng đoán được, hậu trạch nhất định cũng giống với phủ trạch ở kinh thành.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt, một tháng trôi qua, cả nhà cũng dần quen với cuộc sống Bắc đảo, bụng dưới Chu Bội lại hơi nhô lên, tính toán thời gian, hẳn là hoài thai vào đêm trước hôm Phạm Ninh đi chinh chiến phủ Đại Đồng, hiện giờ vừa tròn bốn tháng.
Cung Sở Vương rất lớn, tuy rằng hậu trạch và trong lầu đình Thúy Vân là dựa theo phủ Phạm Ninh ở kinh thành xây dựng nên, nhưng một phần tiền viện vẫn còn chút bất đồng, chủ yếu là phía đông có thêm một tòa quan nha chiếm diện tích trăm mẫu, cổng chính nằm ở phía tòa quan nha này, kết cấu này tương tự như hoàng cung, phía trước là hoàng thành, phía sau là cung thành, chính diện Sở Vương cung là công thự vương phủ, phía tây mới là hành cung chiếm diện tích hai trăm mẫu.
Hậu trạch rất lớn, trọn vẹn chính là một tòa hoa viên, có một hồ nước nhỏ chiếm diện tích khoảng năm mươi mẫu, còn có suối nước nóng tắm rửa, các loại đình đài thì vây quanh hồ này, phòng xá chừng hơn hai trăm gian, có ba mươi mấy viện.
Ngoại trừ vú già từ kinh thành ra, còn có năm mươi mấy người hầu gái mua được từ Nhật Bản các nơi, phần lớn mười bốn mười lắm tuổi, hiểu sơ Hán ngữ.
Tổ mẫu của Phạm Ninh Dương thị vốn ở cùng đứa con thứ ba là Phạm Thiết Ngưu, nghe nói tôn tử đã đến, cũng gắng phải dời qua ở cùng, nhưng ở hai ngày lại chuyển về, bà không yên tâm về vài miếng đất trồng rau và gà vịt bà nuôi.
Trong khoảng thời gian này, Phạm Ninh không ở Sở Vương cung, mà đang thị sát các huyện, hơn nữa hắn quyết định xây huyện thành thứ năm, chuẩn bị đặt tên là Tân Ngô Thành, mà Ngô Thành bây giờ chuẩn bị đổi tên là Sở Thành, ứng với danh hiệu Sở Vương của Phạm Ninh bây giờ.
Địa điểm của tân Ngô Thành vẫn là phía bắc Hán Vịnh, là phía tây nơi Chu Thủy nhập vào bến cảng, cách Tống thành hai trăm dặm.
Lúc này, Phạm Ninh đã đứng ở bờ Chu Thủy tuần tra tiến độ xây thành, khoảng tám ngàn tên công nhân Nhật Bản phụ trách xây dựng cải tạo tân Ngô Thành, bọn họ là từ quặng mỏ điều động lại đây, xây dựng cải tạo thành trì rất thuận buồm xuôi gió rồi, nung gạch, trát tường, đốn cây, xây nhà, hiệu suất đặc biệt cao.
Tiêu chuẩn của tân Ngô Thành là hai nghìn hộ, khoảng giữa một vạn người đến một vạn hai ngàn người.
Mãi đến lúc này, Phạm Ninh mới ý thức tới số người Ngô Thành chiếm một nửa của người dân Bắc đảo, một vạn hộ dân chúng, hơn năm vạn người, bao gồm một huyện thành và hơn bốn mươi thôn xóm xung quanh.
Người đi cùng Phạm Ninh thị sát tân Ngô Thành là Minh Nhân và Âu Dương Hoa, Minh Nhân là phó hội trưởng thương hội Bắc đảo, nắm giữ mạch máu kinh tế của Bắc đảo, thương hội Bắc đảo do hai nhà Phạm Chu cùng nắm giữ, từ đó Phạm Ninh nhậm chức hội trưởng, khi Phạm Ninh không có ở đó, lại do Phạm Minh Nhân và Phạm Minh Lễ cùng Chu Lâm ba người phụ trách, thương hội có được hoàng kim, bạc trắng cùng với các loại của cải, giá trị mấy trăm bạc triệu, giàu ngang một nước.
Âu Dương Hoa sắp xuất hiện đảm nhiệm Trưởng sử Sở Vương cung, phụ trách chính vụ cụ thể phối hợp với các huyện, Phạm Ninh chỉ để ý phương hướng lớn của chiến lược, cụ thể thi hành do phủ trưởng sử phụ trách, tài chính do thương hội cung cấp.
Hiện tại phủ trưởng sử vừa mới thành lập, trước mắt chỉ có vài tên quan viên, nhưng Phạm Ninh trước mắt vẫn là quan lớn Tống triều, Đại học sĩ, Thái sư, còn có được tư cách của tướng quốc Đại Tống, tình hình vẫn tương đối lúng túng, hắn không có đầy đủ khả năng hoàn toàn vào vai Sở Vương, cho nên phủ trưởng sử chính là người phát ngôn của hắn, cho nên lần này tuần sát các huyện, Phạm Ninh vẫn dẫn Âu Dương Hoa theo.
Phạm Ninh nhìn huyện thành chậm rãi nói:
- Quan phủ đã đồng ý với ta, trong vòng mười năm triều đình sẽ liên tiếp di chuyển một vạn hộ dân chúng đến Bắc đảo, hơn nữa tự chúng ta di dân chiêu mộ, ta đoán mười năm sau, nhân khẩu Bắc đảo đạt mười lăm vạn hộ, ít nhất là bảy trăm ngàn người, ngoại trừ gia tăng người dân các huyện, ít nhất còn phải xây dựng ba mươi huyện thành, chia làm một thành năm phủ ba mươi lăm huyện, cho nên bước tiếp theo phủ trưởng sử phải làm kế hoạch mười năm, nhiệm vụ của trưởng sử Âu Dương nặng nề đấy!
Âu Dương Hoa im lặng gật đầu, ông ta không khéo đấu đá quan trường, nhưng để ông ta làm việc, ông ta tin mình có thể làm tốt.
- Bước tiếp theo ty chức chính là tuyển người, hoàn thiện phủ trưởng sử, chia làm sáu Tào ty và thư kí ty, kế hoạch Điện hạ nói, thì do thư kí ty phụ trách lên kế hoạch, vậy chỉ sợ phải cần thời gian một năm, phải đi tới khắp mọi nơi trên Bắc đảo mới được.
- Có thể, ta sẽ cho ngươi thời gian một năm, việc tuyển người sau khi trở về ngươi cùng Trưởng lão đường thảo luận, tinh giản cơ cấu.
Nói đến đây, Phạm Ninh lại quay đầu nói với Minh Nhân:
- Hiện tại Ngô Thành vẫn còn hơi nhỏ, chuẩn bị cân nhắc xây dựng ngoại thành, phải xây dựng thành công một tòa thành lớn có quy mô được hai mươi vạn người.
- Hai mươi vạn người!
Minh Nhân giật mình kinh hãi:
- Sẽ không có nhiều người vậy chứ?
- Sao lại không có!
Phạm Ninh trừng mắt nhìn y nói:
- Về sau nó là Vương thành, người của Vương thành nhất định phải chiếm được khoảng ba phần mười của tổng số người Bắc đảo, thật ra sẽ không dừng lại ở hai mươi vạn, nhưng cân nhắc sơ tán đến nông thôn, yêu cầu hai mươi vạn đã là thấp nhất.
- Ty chức nhớ kỹ!
Ánh mắt Phạm Ninh lại hướng về biển khơi ở phía nam, lại hỏi Minh Lễ:
- Tình hình Nam đảo thế nào?
- Tình huống Nam đảo cũng không tệ, trước mắt có một vạn hai ngàn hộ, đại khái khoảng sáu vạn người, xây dựng thành công ba tòa thị trấn rồi, trước mắt chủ yếu tập trung chăn nuôi, lương thực có thể tự cấp, nuôi cừu đã đạt trăm vạn con, xưởng chỉ có một xưởng dệt vải hai ngàn người và một phường thuộc da ba nghìn người, xưởng dệt dệt lông cừu thành thảm trải sàn bán được cho Đại Tống, phường thuộc da chế da cừu, làm ra ủng da và áo lông da, nghe nói ở Đại Tống bán khá tốt.