Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1123 - Chương 1120

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1120
 

- Mới hai tòa xưởng?

Phạm Ninh khẽ cau mày, cái này có nghĩa là đồ dùng sinh hoạt cũng không thể tự chế tạo, buôn bán cũng không lên nổi, tuần hoàn kinh tế cũng chưa thể xây dựng.

- Nam đảo vẫn là phân phối theo nhu cầu nhỉ!

Minh Nhân gật đầu:

- Nam đảo cũng rất hâm mộ chúng ta buôn bán phát đạt, hâm mộ chúng ta có tiền bạc lưu thông, thật ra lại nói chúng ta chỉ có mười vạn người, đương nhiên chúng ta còn có ba vạn công nhân Nhật Bản và bốn ngàn cô gái Nhật Bản, nhưng Nam đảo bên kia cũng có, tổng số người chúng ta chỉ nhiều hơn so với bọn họ bốn phần, nhưng các loại xưởng đã có hơn một trăm toà, nhỏ đến ép dầu, giã gạo, ủ rượu, chế tương, lớn đến dệt, đóng thuyền, khai thác quặng, tinh luyện kim loại, tinh rèn và tạo máy hơi nước, so với Nam đảo cũng hùng mạnh gấp mấy trăm lần.

- Vậy huynh cảm thấy vấn đề của Nam đảo ở chỗ nào?

Minh Nhân suy nghĩ một chút nói:

- Ta thấy Nam đảo mấu chốt là thương hội không giống chúng ta, có tiền tài hùng hậu không ngừng đầu tư vốn, có thể nói phần vốn sinh ra ở Nam đảo đã kém cỏi.

Phạm Ninh trầm tư chốc lát nói:

- Ngày mai huynh theo ta đi xem Nam đảo, ta đi khảo sát cho bọn họ, nhìn xem có thể tìm cho họ một con đường mới hay không?

Ba tòa huyện thành của Nam đảo cũng đều ở ven bờ Hán vịnh, chỉ cách huyện thành Bắc đảo một vùng biển trông sang, Phạm Ninh ngồi khoái thuyền ba nghìn thạch đi tới Nam đảo, vùng duyên hải Bắc đảo sóng gió không lớn, thuyền cỡ vừa của đội thuyền ba nghìn thạch, trang bị chân vịt phía sau, tốc độ nhanh gấp đôi, Chu Tề nói không sai, sử dụng chân vịt trên thuyền lớn vạn thạch hiệu quả bình thường, nhưng ở trên đội thuyền cỡ vừa hiệu quả cũng rất tốt, tốc độ vượt xa bánh xe nước.

Con thuyền ở trên mặt biển rẽ sóng ra khơi, Phạm Ninh đứng ở đầu thuyền cảm nhận được gió biển phả vào mặt, bên cạnh Minh Nhân tràn đầy cảm xúc nói:

- Máy hơi nước thật sự là một cái máy vô cùng kì diệu, chúng ta không ngừng đi sâu nghiên cứu chế tạo, sử dụng nó, chúng ta sử dụng ở trên biển mười mấy năm rồi, chưa bao giờ có tốc độ nhanh như vậy.

Phạm Ninh thản nhiên cười hỏi:

- Năm kia khi ta rời đi cho huynh một bức bản vẽ xe lửa, hiện tại nghiên cứu chế tạo thế nào rồi?

- Trước mắt còn đang ở bên viện Thần Công nghiên cứu chế tạo, cụ thể ta cũng không có hỏi tới.

- Viện Thần Công là cái gì?

Phạm Ninh không hiểu hỏi.

- Viện Thần công tiền thân chính là Sở chế tạo máy hơi nước của Chu lão tử, chúng ta chia nó làm hai, một bộ phận tiếp tục làm máy hơi nước, một bộ phận khác thì phụ trách nghiên cứu chế tạo các loại máy móc kiểu mới, bao gồm nghiên cứu đi sâu vào máy hơi nước, có chừng hai trăm người.

Phạm Ninh gật gật đầu, lại cười hỏi:

- Đinh ốc và loa cài cũng là Viện Thần Công sáng tạo hay sao?

Khi Phạm Ninh khảo sát Sở chế tạo máy hơi nước, trong lúc vô tình phát hiện công nhân dùng đinh ốc và đai ốc để gắn các bộ phận vào cho chắc, mặc dù là chế tạo bằng tay, sản lượng rất nhỏ, hơn nữa khá thô, nhưng vẫn khiến Phạm Ninh cảm thấy hứng thú lớn, phải biết rằng đinh ốc đai ốc ở bốn trăm năm sau mới do Châu Âu phát minh ra, thế mà đã xuất hiện ở triều Tống từ trước đó bốn mươi năm, có điều tên là đinh ốc và loa cài.

Minh Nhân lắc đầu nói:

- Đinh ốc và loa cài là xưởng thuyền phát minh ra khi đang nghiên cứu cánh quạt, không liên quan nhiều đến Viện Thần Công, Viện Thần Công chỉ là hoàn thiện chế tạo vòng cắt cơ của nó.

Phạm Ninh hơi cảm khái nói:

- Lại nói tiếp khiến người ta không tin, Bắc đảo mới mười vạn người, không ngờ có nhiều công xưởng như vậy, làm sao mà làm được?

Minh Nhân gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói:

- Kỳ thực nói ra cũng xấu hổ, công trường chúng ta tuy nhiều nhưng đều tương đối nhỏ, như giã gạo, ủ rượu, chế tương, những công trường sản xuất này chỉ có mấy chục người, còn có chế tạo máy hơi nước, nghe giống như rất lợi hại, trên thực tế chỉ là công trường lắp ráp, linh kiện chế tạo đều hoàn thành ở Tống triều, chúng ta chở tới đây lắp ráp, khai thác quặng, khai thác than, luyện than cốc toàn bộ đều do công nhân Nhật Bản, còn có công trường dệt vải của Tống Thành huyện chúng ta cũng là một ngàn nữ công nhân Nhật Bản.

Phạm Ninh trầm ngâm một lúc nói:

- Nói cho cùng vẫn là vấn đề ở người, một là số người ít, tiếp theo là không muốn làm nặng, di dân của chúng ta đến vì điều kiện rất ưu đãi, rất nhiều người đến Bắc đảo cũng không muốn làm việc vất vả, chỉ có thể dùng công nhân, ta nghe nói ngay cả người hầu rượu trong tửu điếm, người làm trong các cửa hàng chủ yếu đều là cô gái Nhật Bản, người Tống cũng không nguyện làm, không thể làm như vậy được, về sau phải dần dần hạ thấp điều kiện, bảo đảm người cư trú có nhà, người đến có việc làm là được rồi, không thể cho điều kiện quá nhiều.

Minh Nhân cười khổ một tiếng:

- Nếu như điều kiện giảm bớt, chỉ sợ không tuyển được dân di cư, không cạnh tranh nổi với các hòn đảo khác.

- Đó là các ngươi không đi điều tra, các đảo nhỏ tư nhân ở Lã Tống phủ bên kia nói ra điều kiện hậu đãi nhưng thực hiện được bao nhiêu? Nói là cấp năm khoảnh ruộng đất, trên thực tế có thể cho một khoảnh cũng không tệ rồi, đại lục phía nam bên kia cũng thế, chỉ cấp hai khoảnh, điều kiện với năm khoảnh đất ấy cũng rất cao, nếu như liên tục ba năm không trồng trọt, quan phủ sẽ phải thu hồi lại, Bắc đảo cũng phải thi đua, không thể nuôi dưỡng kẻ lười biếng.

Minh Nhân vội vàng nói:

- Chúng ta cũng quy định như thế này, mỗi hộ tuy rằng cấp năm khoảnh, nhưng trong ba năm nhất định phải trồng trọt, trồng trọt không được thì do quan phủ thu hồi, nếu ở trong thành, vậy thì cấp nhà ba mẫu, năm khoảnh ruộng đất thì tính ra thành năm trăm lượng bạc, bạc đương nhiên không phải cho ngay lập tức, mà là mỗi lần cấp hai trăm lượng, cho bọn họ dùng để xây nhà gạch, sau đó hàng năm cấp ba mươi lượng, thanh toán trong mười năm, hơn nữa quy định đàn ông mỗi hộ phải đi ra ngoài làm việc.

- Có kêu than ầm ĩ không?

Phạm Ninh cười hỏi.

- Đương nhiên cũng có bất mãn đấy, nhưng đại bộ phận người ta đều có thể hiểu được, thật ra phần lớn người ta cũng không phải vì năm khoảnh đất mà đến, mà là vì an cư lạc nghiệp, chúng ta cũng có thể thỏa mãn nguyện vọng này của bọn họ, thật ra nguyên nhân vẫn là quá ít người, rất nhiều cửa hàng quán rượu đều không tuyển được người hầu bàn, chỉ có thể mời các cô gái Nhật Bản làm việc.

Đang nói, có người chèo thuyền hô to, tới bến tàu Tào huyện rồi.

Huyện thành đầu tiên của Nam đảo tên là Tào huyện, huyện thành thứ hai là Cao huyện, huyện thành thứ ba gọi là Võ huyện.

Hiện nay Nam đảo có một vạn hai ngàn hộ, sáu vạn dân chúng, về kinh tế, xây dựng đô thị, khắp nơi mọi mặt đều lạc hậu hơn Bắc đảo, bọn họ bây giờ không thể lưu thông tiền tệ, chủ yếu là có tiền cũng không mua được đồ vật này nọ, các loại vật dụng sinh hoạt đều thực hiện bán phân phối.

Tuy nhiên giao lưu giữa Bắc đảo và Nam đảo rất chặt chẽ, mỗi ngày đều có ba lượt tàu chở khách qua lại, giá vé cũng rất rẻ, rất nhiều dân chúng Nam đảo vào ngày nghỉ lễ đều chuyển đến Bắc đảo du ngoạn, cảm nhận không khí buôn bán náo nhiệt sầm uất.

Bình Luận (0)
Comment