Trước đó Minh Nhân dùng thư bồ câu báo cho Tào huyện, cho nên khi con thuyền của Phạm Ninh cập bến, Phạm Ninh liếc mắt một cái đã nhìn thấy cha vợ Tào Dật của hắn, khí sắc của Tào Dật so với mấy năm trước rất tốt, phong thái có vài phần tiên phong đạo cốt, cho nên trong thần thoại, ông ta được phong Tào Quốc Cữu cũng nhất định là có nguyên do.
- Hiền tế, đã lâu không gặp!
Tào Dật cười vẫy tay hô.
Phạm Ninh vội vàng lên bờ khom mình thi lễ:
- Tiểu tế thỉnh an nhạc phụ đại nhân!
- Không cần đa lễ, A Tú đâu! Không đi cùng với con sao?
- Nàng say sóng rất nghiêm trọng, bây giờ còn đang khôi phục, tiểu tế cũng đang tiện đường tuần tra tới đây.
- Ta hiểu, nó quả thật từ nhỏ đã rất dễ say tàu, bất kể nói thế nào, con có thể tới làm cho ta rất vui mừng, đây hình như là lần đầu tiên con tới Nam đảo nhỉ?
- Thật đúng là lần đầu tiên tới.
- Ta dẫn con đi xem xem, đương nhiên không thể sánh bằng Ngô Thành tuy nhiên cũng có một phong vị khác.
Tào Dật rất nhiệt tình, chờ Phạm Ninh chào hỏi các quan viên nghênh đón, ông ấy bèn cấp bách khó nhịn nổi dẫn Phạm Ninh đi tham quan đồng ruộng các nơi.
Nếu như từ ruộng đất sử dụng mà nói, tài nguyên Nam đảo so với Bắc đảo phong phú hơn một chút, thảo nguyên kéo dài mênh mông, khu rừng rậm rạp, tài nguyên nước ngọt dồi dào.
Mà đồng bằng của Bắc đảo cũng không nhiều, phân bố khá vụn vặt, chủ yếu là tập trung ở vùng duyên hải và dọc theo hai bên bờ sông, đương nhiên, đồng bằng Bắc đảo chẳng qua là tương đối kém Nam đảo một chút, đồi núi khá nhiều, bất lợi với mở rộng chăn nuôi, nhưng về mặt nông canh vẫn tương đối tốt.
Mặt khác nhiệt độ không khí Nam đảo tương đối thấp, chỉ có thể ở vùng duyên hải Bắc đảo phát triển một số nông nghiệp, mặt khác đồng bằng hướng nam đều là chăn nuôi.
Nam đảo cũng nhập gia tùy tục, phát triển mạnh chăn nuôi, tổng số đàn cừu đã vượt số trăm vạn con rồi.
Phạm Ninh và Tào Dật cưỡi ngựa vào thị trấn, Tào huyện chỉ có thể coi là thị trấn bậc trung, chu vi khoảng hai mươi dặm, đại bộ phận xây dựng đều là nhà gạch, đường đi và phòng xá đều khá sạch sẽ ngăn nắp, giống như Ngô Thành, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh nhàn nhạt.
Đường thẳng tắp, phủ xanh rất tốt, phủ kín đường đá phiến, trên cơ bản không có buôn bán gì, chỉ dựa vào chỗ cửa thành có mấy quán rượu, nhà trọ về ngành dịch vụ, còn có mấy cửa hàng tạp hóa và tiệm vải, cửa hàng tơ lụa, cả huyện thành hiện ra rất an tĩnh và hoàn toàn bất đồng với không khí ồn ào náo động của Ngô Thành.
- Hiện tại Tào huyện có bao nhiêu nhân khẩu?
Phạm Ninh hỏi.
- Sáu ngàn hộ, ba vạn nhân khẩu, tuy nhiên đại bộ phận ở tại nông thôn, bên trong thành chỉ có hai ngàn gia đình, cho tới bây giờ, phần lớn sinh hoạt nhất định đều là quan phủ bán phân phối, ví dụ như mỗi người một tháng ba mươi cân mặt, mười cân thịt, dầu muối đều là quan phủ cung cấp, còn lại rau quả tự cấp tự túc, ban đầu nhân khẩu ít còn thu xếp được, hiện tại dân chúng càng tới nhiều, quan phủ đảm nhiệm nhiều việc, cũng có chút chịu không nổi, tinh thần và thể lực cũng không gắng gượng được.
Tào Dật lo lắng nói:
- Chúng ta muốn học Bắc đảo phát triển buôn bán, từng nhà tự mình kiếm tiền nuôi sống người nhà, vấn đề hiện tại là cung cấp không được nhiều vật phẩm như vậy, cũng không có nhiều vị trí như vậy để dân chúng kiếm tiền, trong lòng chúng ta rất lo lắng.
Phạm Ninh cười nói:
- Nhạc phụ ở Nam đảo đang làm chức vụ gì?
- Ta trước mắt là chủ quản Trưởng lão đường, chính là quan viên cao nhất Nam đảo, áp lực của ta rất lớn!
Phạm Ninh gật gật đầu nói:
- Mấu chốt là Nam đảo phải cung cấp đầy đủ chức vị để dân chúng có việc gì đều có thể làm, đều có thể kiếm tiền, tự nhiên buôn bán sẽ khởi sắc.
- Đây là vấn đề căn bản, chúng ta cũng suy nghĩ xem phát triển như thế nào, trồng trọt, chăn nuôi con nói, có thể Nam đảo cứ như vậy mấy vạn nhân khẩu, có thể ăn bao nhiêu lương thực, ăn bao nhiêu thịt? Hiện tại dùng lông cừu dệt thảm dùng da cừu làm da sử dụng, mặc dù bán được rất nhiều ở Đại Tống, nhưng vẫn tương đối đơn độc, không cần nhiều công nhân như vậy.
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Nam đảo có bao nhiêu công nhân Nhật Bản, hiện nay đang làm cái gì?
- Công nhân Nhật Bản có mười ngàn người, còn có hai ngàn cô gái Nhật Bản, nam xây công sự đốn củi, nữ dệt lông cừu.
- Nam đảo có quặng không?
Tào Dật lắc đầu,
- Hiện nay không có!
Phạm Ninh liền nói:
- Con có một đề nghị, thực ra hiện nay Nam đảo không cần nhiều công nhân Nhật Bản như vậy, nếu cần xây công sự, có thể mượn từ Bắc đảo, đốn củi 2000-3000 người như vậy là đủ rồi.
- Vần đề này chúng ta cũng suy xét tới rồi, sang đầu năm tới khế ước đến kì hạn, sẽ đưa bọn họ trở về Nhật Bản, không thuê nữa, chỉ để lại hai ngàn cô gái Nhật Bản làm ngành dệt như vậy là đủ rồi, nhưng vấn đề là, Nam đảo còn có thể làm nghề gì, hiền tế giúp chúng ta nghĩ kế đi.
- Con chính là vì chuyện này mà đến!
Tào Dật mừng rỡ, vội vàng nói:
- Hiền tế nói mau!
Phạm Ninh khẽ mỉm cười,
- Chúng ta đi ra ngoài thành xem một chút đi!
Hai người cưỡi ngựa rời khỏi huyện thành, tới phía nam huyện thành, phía nam giống Bắc đảo, cũng ruộng lúa mạch mênh mông, xa xa là dãy núi, bao trùm lấy khu rừng rậm nguyên thủy lớn trên núi, chủ yếu là cây tùng.
Phạm Ninh nhìn rừng rậm xa xăm hỏi:
- Tài nguyên gỗ của Nam đảo rất phong phú đúng không!
Tào Dật gật đầu:
- Tương đối phong phú, thậm chí tốc độ chúng ta chặt cây còn không bằng tốc độ chúng sinh trưởng lại nữa, mấy năm này chúng ta chặt khoảng hơn vạn khoảnh rừng tùng, hiện tại phân nửa lại lần nữa được tùng non bao trùm.
- Nam đảo vì sao lại không tận dụng những tài nguyên gỗ này?
- Hình như Đại Tống không thiếu gỗ đúng không! Hơn nữa cây tùng giá cũng rất rẻ, đưa đến Đại Tống, phí chuyên chở cũng kiếm không lại được.
- Nhạc phụ không hiểu ý của ta!
- Con nói đi!
Tào Dật kỳ vọng nhìn chăm chú vào Phạm Ninh.
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Thật ra bất luận nghề nghiệp gì cũng không nằm ngoài bốn chữ "ăn, mặc, ở, đi", gỗ có thể làm đồ dùng gia đình, có thể đóng thuyền, còn có thể xây nhà ở, hải ngoại di dân nhiều như vậy, chuyện đầu tiên sẽ là xây nhà, Nam đảo có thể gia công gỗ, ví dụ như tạo dụng cụ gia đình, sau khi tạo đồ dùng gia đình, có thể chế nước sơn, lại ví dụ như ta tạo một căn nhà gỗ ghép, sau khi mua về có thể trực tiếp xây dựng thành một nhà gỗ, lại ví dụ nữa Bắc đảo có người chèo thuyền, nhưng cần có thuyền gỗ đều phải mua từ Đại Tống, vì sao Nam đảo không kinh doanh cái này?
Tào Dật và hai gã quan viên cùng đi đều nghe mà như tỉnh mộng, Tào Dật vội vàng nói:
- Còn cái gì nữa, nói tiếp!
- Tiếp theo, Nam đảo có bãi cỏ lớn như vậy, hoàn toàn có thể chăn ngựa nuôi lừa, ít nhất Bắc đảo chúng ta cũng không cần đi về Đại Tống xa xôi mua ngựa và lừa rồi, đại lục phía nam cũng giống như vậy, mà hạng mục cung cấp gỗ cho Bắc đảo đóng thuyền cũng là một phần trong đó.