- Còn có ăn, ăn thì càng rộng rãi rồi, nguồn tài nguyên Nam đảo là dê, thịt dê có thể làm thành thịt dê khô, chân giò dê hun khói, thịt muối, sữa dê có thể làm thành sữa đặc, có thể ủ rượu, so với đồng cỏ thị tộc làm được sữa đặc và rượu dê tốt hơn nữa! Đóng gói tinh xảo một chút, gây dựng một nhãn hiệu, ở Đại Tống sợ gì không có nguồn tiêu thụ? Còn có cá ở biển có thể làm thành nước mắm, Bắc đảo cũng có, vị rất ngon, cũng có thể bán đi Đại Tống.
- Nói đến đóng gói tinh xảo, làm giấy không thật rất tốt sao? Có nguyên liệu dồi dào, là có thể tạo rất nhiều giấy Tuyên Thành thượng đẳng, cũng có thể bán đi Đại Tống.
- Hay nói quần áo, lông cừu cũng chỉ có thể làm thảm, không thể đan áo lông hay sao? Da dê làm giày, làm da chế mặc bên trong áo giáp, mấu chốt là thợ khéo, phải tỉ mỉ, tạo chỗ đứng cho nhãn hiệu, ở trong cửa hàng riêng biệt, không sợ bán không được giá tốt, thậm chí có thể bán đi phương tây.
- Những thứ ta nói này Nam đảo thật sự có thế mạnh để kiêu ngạo, vậy ít nhất phải hai ba mươi vạn công nhân, hiện tại sáu vạn người ở đây căn bản cũng không đủ.
Tào Dật thở dài một tiếng,
- Nói chuyện với hiền tế một buổi hơn chúng ta đọc sách mười năm, tại sao chúng ta không nghĩ đến sớm một chút cơ chứ?
Phạm Ninh lại khẽ cười nói:
- Kỳ thật con vẫn chưa nói đến điểm quan trọng!
- Yếu điểm là cái gì?
- Yếu điểm là phải làm chất lượng thật cao, xây dựng chiêu bài, bán giá cao, làm ở mức người thường không thể làm, có lãi thật cao là có thể triệt tiêu hao tốn của việc vận chuyển đường dài trên biển, ta cảm thấy đây mới là đạo lý sinh tồn của cộng đồng Bắc đảo và Nam đảo.
Phạm Ninh chỉ ở Nam đảo một ngày, ngày hôm sau liền đi lên thuyền quay trở về huyện Ngô Thành, lên bờ cũng đã xế chiều, Phạm Ninh cười nói với Minh Nhân:
- Ta vẫn chưa đi dạo một vòng huyện thành được, đúng lúc hôm nay có thời gian, ta cùng nhau đi dạo một vòng, tiện thể ăn cơm tối.
Minh Nhân cười nói:
- Đệ có hứng thú, ta đương nhiên cùng đi.
Huynh đệ hai người cũng không cần người đi theo, hai người đi bộ vào huyện thành, trước mắt là không khí buôn bán náo nhiệt ập tới.
Phạm Ninh chợt nhớ tới một chuyện, cười nói:
- Ta cũng không có mang tiền!
Minh Nhân từ trong ngực lấy ra một túi da tiền đồng, cười tủm tỉm nói:
- Ta có chỗ này!
- Cho ta coi trộm một chút.
Phạm Ninh nhận lấy túi tiền nhìn xem, bên trong có một số ngân giác tử và mấy thỏi bạc, còn có chút ít tiền đồng, tiền đồng giống như Đại Tống, nhưng ngân giác tử và thỏi bạc đều là Bắc đảo tự mình đúc, hắn lấy ra một thỏi bạc, một lượng bạc, nhìn lại cái đáy, in chữ Bắc đảo quan tạo.
- Ngân giác tử của chúng ta tạo so với Đại Tống tinh xảo hơn, lượng bạc nhiều hơn, đồng trắng chỉ chiếm ba ly, đồng trắng của ngân giác tử Đại Tống phải chiếm năm phần, về sau Nam đảo cũng biết sử dụng ngân giác tử và thỏi bạc của chúng ta.
- Đây chỉ là một hai thỏi bạc, còn có nén bạc lớn hơn, ứng với buôn bán kiện hàng hóa lớn.
- Chúng ta còn có ngân tử mười lượng và đĩnh vàng mười lượng, cũng đủ dùng.
Hai người đi vào đường cái, Phạm Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy một tiệm trà, chưởng quỹ là một người trung niên, còn có hai cô gái Nhật Bản đi theo làm người hầu bàn, chưởng quỹ nhận ra Phạm Ninh, có vẻ có chút khẩn trương, Minh Nhân nháy mắt với ông ta, mọi thứ bình thường là được.
Cửa hàng ước chừng năm mươi mét vuông, trung gian là hai cái bàn thưởng thức trà, bốn phía bày đủ các loại khay chứa bánh trà bên trên, trên mặt có đánh dấu chủ yếu là trà Kiên Châu làm chủ, tỷ như kinh đĩnh, thạch nhũ, nhũ, bạch nhũ, long đoàn thắng tuyết, bạch trà…, những thứ này là bánh trà, còn có cây trà, chủ yếu là trà lá và trà vụn, chủ yếu từ hồ Động Đình và Giang Nam.
Trong trà lá, Phạm Ninh chợt nhìn thấy Bích Loa Xuân, hắn lập tức cảm thấy hứng thú, cười hỏi:
- Chưởng quỹ, Bích Hoa Xuân này như thế nào?
Chưởng quỹ tiến lên cười nói:
- Đây là trà búp lứa mới của năm nay, là trà lá, chủ yếu dùng để sắc thuốc trà, bởi vì sợ mốc, cho nên không nhập nhiều hàng lắm, một lượng trà bán một lượng bạc.
Phạm Ninh ha ha cười:
- Trà này của ngươi chính là Bích Hoa Xuân thông thường, ở Ngô huyện trăm đồng tiền một lượng, ngươi ở đây lại đắt gấp 10 lần.
Chưởng quỹ không chút lo lắng giải thích nói:
- Hồi bẩm đại nhân, vật lấy hiếm là quý, toàn bộ Bắc đảo cũng chỉ có tiểu điếm bán Bích Hoa Xuân, tuy nhiên hàng tích trữ của tiểu điếm cũng không quá ba cân, nó xứng với cái giá này, hơn nữa không trả giá.
- Hay cho vật lấy hiếm là quý!
Phạm Ninh cũng có chút nói không lại ông ta, bất quá hắn cũng hơi nhớ nhung trà quê hương, liền cười nói:
- Cho ta nửa cân!
Chưởng quỹ lập tức lấy ra một cái hộp gỗ, cười nói:
- Chỗ này chính là nửa cân, tám lượng bạc!
Phạm Ninh chợ nhớ tới trong túi tiền Minh Nhân cũng không có tám lượng bạc, liền nói:
- Thì để ở chỗ này đi! Ta quay về sai người tới lấy, đến lúc đó nhất định trả tiền.
- Không có vấn đề, đại quan nhân còn muốn xem cái khác không?
Phạm Ninh tìm một vòng hỏi:
- Trà Long Phượng có không?
Chưởng quỹ lập tức lắc đầu như trống bỏi:
- Long trà chính là trà trong truyền thuyết, trà Phượng tiểu nhân mặc dù đã gặp, nhưng không có chỗ nhập hàng, trà tốt nhất tiểu điếm chỉ có Kinh Đỉnh.
Phạm Ninh ước đoán ông ta cũng không có hàng, ngược lại mình có ba mươi cân Phượng trà tích trữ, hắn lại nhìn một chút đồ uống trà, đồ uống trà tốt nhất là chén thổ hào kiến diêu, hắn không nhìn nổi, liền xoay người đi ra khỏi tiệm trà.
Minh Nhân theo kịp cười nói:
- Nếu không thì chúng ta làm Phượng trà, bán tới Đại Tống đi, lợi nhuận nhất định rất cao.
Phạm Ninh trừng mắt nhìn y:
- Phượng trà không phải có tiền là làm được, đó là dùng thời gian khá dài sấy ra đấy, nếu như dễ dàng làm như vậy, Đại Tống đã sớm có ở đầy đường phố rồi.
Phạm Ninh lại đi dạo cửa hàng gạo, hàng thịt, cửa hàng rau quả, giá tiền so với Đại Tống phải đắt hơn hai phần mười, cho dù loại thịt Bắc đảo phong phú, nhưng giá cả vẫn không rẻ, nói cho cùng, vẫn là người Bắc đảo cũng khá giả.
Lúc này, Phạm Ninh thấy một quán rượu, bên trên viết Túy Chân lầu, liền nói với Minh Nhân:
- Đi ăn cơm tối, sau đó về nhà!
Hai người đi vào quán rượu, quán rượu kinh doanh cũng không tệ lắm, phân nửa bàn ở lầu một đều kín chỗ, chủ yếu đều là người một nhà ra ăn cơm.
Một nàng Nhật Bản tiến lên thi lễ vạn phúc:
- Hai vị quan nhân có đặt trước không?
Minh Nhân nói:
- Không đặt trước, lầu hai gần cửa sổ còn chỗ không?
- Có một cái bàn gần cửa sổ, cái bàn hơi nhỏ một chút.
- Nhỏ một chút không sao, dẫn chúng ta đi lên.
Cô gái Nhật Bản thi lễ, dẫn hai người lên lầu hai, chỗ ngồi lầu hai đã ngồi một nửa, Phạm Ninh khó hiểu, rõ ràng lầu hai thoải mái hơn, vì sao đều chen chúc ở lầu một?
Minh Nhân thấp giọng nói:
- Quy định của Bắc đảo là, trên lầu hai ăn cơm phải thêm hai trăm văn tiền, người bình thường đều không nỡ bỏ ra, cho nên đều tập trung ở lầu một.