Ban đêm, Lưu Chân tìm hai cô kỹ nữ cùng y uống rượu mua vui, hơn mười tướng lĩnh thủ hạ ở chung một chỗ uống rượu.
Bọn lính cũng ngủ sớm, trên đầu thành chỉ có hơn một ngàn người đang làm nhiệm vụ bảo vệ, tướng lĩnh đang trực là Lý Tụng, xuất thân quân đội vùng ven, ở trong quân thủ vệ Cẩm Châu đa số là Cấm quân thfi y có phần bị xa lánh, cho nên đêm nay người khác đều đang nghỉ ngơi uống rượu, lại sắp xếp y đảm đương nhiệm vụ bảo vệ.
Lý Tụng cũng biết chính mình không được hoan nghênh, trong lòng y hết sức buồn bực, bất quá y thấy chủ tướng Lưu Chân phóng túng như thế này cũng có chút bất mãn, tuy rằng lực lượng chính đã qua cảnh, có thể buông lỏng một chút, nhưng dù sao bây giờ cũng là thời kì chiến tranh, quân lệnh quy định rất rõ ràng, thời gian chiến tranh không được uống rượu, đây là trái với quân quy nghiêm trọng.
Chỉ là y thấp cổ bé họng, tùy tiện nói ra sẽ gặp bất trắc, lúc này, biện pháp tốt nhất chính là lặng im, coi như không nhìn thấy cái gì.
Ngay khi quân Tống nhận thức là chủ lực đã qua biên cảnh, chính là lúc Cẩm Châu biến thành hậu phương, một chi Liêu quân hơn mười lăm ngàn người lại đã lặng lẽ đến gần Cẩm Châu.
Chi Liêu quân này đều không phải đến từ Liêu Đông, mà đến từ Trung Kinh phủ Đại Định ở phía tây.
Vậy cũng khó trách, mặc dù phủ Đại Định trên quan danh là Trung Kinh, nhưng về sau nó vẫn là dùng cách thức vô bổ để tồn tại, tầm quan trọng kinh tế kém xa Đông Kinh Liêu Dương phủ, vị trí chiến lược trọng yếu cũng không bằng Nam Kinh Yến Sơn phủ, ngay cả tầm quan trọng cũng không bằng Tây Kinh Đại Đồng phủ, lại càng không cần phải so sánh với đô thành chân chính.
Chỉ có điều Liêu quốc cần một Trung Kinh, Đại Định phủ mới có được quan danh này.
Đại Định phủ không riêng gì quân Tống xem thường, chính Liêu quốc cũng không coi trọng, đóng quân không đến hai vạn, còn không phải quân tinh nhuệ, chỉ là quân dự bị Khiết Đan, tương đương với dân binh Đại Tống.
Chính bởi vì như vậy, quân Tống thủ Cẩm Châu cho tới bây giờ cũng không thèm để mắt đến Đại Định phủ, tuy rằng tầm quan trọng của Cẩm Châu chính là trấn giữ chỗ giao nhau của Đông Kinh và Trung Kinh, nhưng quân Tống vẫn hướng mắt về phía Liêu Đông, cũng không lãng phí một chút tâm tư và tinh lực nào của mình ở Đại Định phủ.
Mười lăm ngàn Liêu quân tiến gần cửa thành bắc Cẩm Châu, mai phục tại cự ly cách thành trì ngoài ba trăm bước, hôm nay thời tiết không tốt, mây đen dày đặc, che đậy ánh trăng, ngoài năm mươi bước thì nhìn không thấy bóng dáng.
Đội quân đánh úp Liêu quân có hơn ngàn người đã lặng lẽ đến gần phía bắc thành Cẩm Châu rồi, bọn họ mặc giáp của quân Tống, chỉ có điều cánh tay trái mỗi người cột lấy một dải lụa trắng.
Lúc trước quân Tống vừa mới chiếm lĩnh thành Cẩm Châu, bên trong thành Cẩm Châu còn có một ngàn quân mai phục Liêu quân, chuẩn bị nội ứng ngoại hợp với Liêu quân ngoài thành, lúc trước một ngàn Liêu quân đã động tay động chân ở chỗ cửa bắc thành, đào một mật đạo, chỉ có điều chưa kịp dùng tới.
Quân Tống sau này cũng không phát hiện ra mật đạo này, cửa thành bắc Cẩm Châu là Ủng thành, bình thường Ủng thành đều có mật đạo từ dưới đầu thành nối vào bên trong Ủng thành, mật đạo này là xây dựng ở bên trong tường thành, có thể từ đầu bắc thành trực tiếp bò vào bên trong Ủng thành.
Liêu quân động tay động chân ở đường tiến vào bên trên mật đạo của Ủng thành, mở ra năm thước ở trước cửa thành bắc, chớ xem thường năm thước này, làm cho mật đạo và ngoài thành chỉ cách một khối gạch thành, hơn nữa thành gạch còn bị bỏ ngỏ.
Mật đạo hướng ra phía ngoài này đã bị che đậy kín, quân Tống chưa từng phát hiện, hơn nữa quân Tống cũng không sử dụng Ủng thành.
Ngàn tên binh sĩ Liêu quân dán vào tường thành chạy gấp, Cẩm Châu không có sông đào bảo vệ thành, quân Tống ở bên ngoài đào một chiến hào, nhưng đối với Liêu quân mang theo tấm ván gỗ dài mà nói, chiến hào này không có chút ý nghĩa nào.
Ngàn Liêu quân chạy gấp đến bên cạnh cửa thành bắc, hai gã binh lính cực kỳ khỏe mạnh dùng sắt nạy thử một viên gạch, bọn họ rất nhanh liền tìm được tường gạch rộng rãi, dần dần nạy hết gạch thành ra, rút sạch năm khối gạch thành, trước mắt xuất hiện một cái động lớn đen như mực, đây là một thông đạo chật hẹp, dài rộng đều là ba thước, bên trong chỗ đó năm thước là một bức tường mỏng ngụy trang, đánh thủng bức tường lạnh lẽo này, mặt sau đó chính là hành lang chật hẹp thông suốt tới đầu thành Ủng thành.
Hai tên lính bò vào lần lượt truyền từng viên gạch ra bên ngoài, cực kỳ chú ý cẩn thận, e sợ tưởng mỏng sụp xuống, kinh động đến binh lính trên đầu thành.
Không bao lâu, một thông đạo tối đen xuất hiện trước mặt Liêu quân, cái thông đạo này nối thẳng tới đầu thành, cao chừng tám thước, nhưng chiều rộng chỉ có hai thước, vô cùng chật hẹp.
Hai gã binh sĩ Liêu quân dũng cảm tiến vào hành lang, binh lính phía sau nối đuôi nhau, mở rộng cửa đường ở đầu thành tới thành lâu bên phải, mặt trên xây một tấm ván gỗ nặng nề, trên ván gỗ có vòng sắt, tấm ván gỗ rớt ra, liền có thể đi dọc theo lối dưới bậc thang.
Tấm ván gỗ mở ra một đường nhỏ, trên đầu thành rất yên tĩnh, đại bộ phận binh lính trực đêm đều dựa vào tường thành ngủ, tấm ván gỗ từ từ bị nhấc lên, hai gã binh lính Liêu quân cường tráng nhảy ra, binh lính Liêu quân phía sau đều tràn ra, binh lính chia làm hai đường, một đường lao thẳng tới binh lính quân Tống đang ngủ say, một đường khác thì không do dự kéo bàn tời để mở cổng thành.
***
Chủ tướng Lý Tụng đang làm nhiệm vụ vừa lúc ở nam thành, bởi vì có khả năng lực lượng chính quân Tống sẽ đi trong đêm từ phía nam đến đây, cho nên trên cửa thành nam nhất định bảo đảm quân phòng thủ bất cứ khi nào có yêu cầu mở cổng thành.
Bỗng nhiên, mặt đầu tường bắc thành truyền đến tiếng kêu, Lý Tụng cả kinh, quay đầu nhìn lại phía cổng thành bắc, chỉ thấy trên đầu thành bắc xuất hiện ánh lửa.
Y lập tức chấn động, ánh lửa này phần lớn là báo tin tín hiệu của phục binh ngoài thành, y lập tức mang dẫn ngựa hô lớn:
- Đi theo ta!
Y dẫn theo ba trăm tên lính chạy dọc theo đầu thành về phướng bắc.
Khi cách đầu thành bắc còn hai trăm bước, chỉ thấy cổng thành bắc mở rộng ra, quân đội đông nghìn nghịt mãnh liệt tiến vào, cửa Ủng thành cũng mở, vô số quân địch lao về phía cổng thành.
Lúc này, một đám binh lính từ đầu thành bắc hoảng sợ chạy trốn đến, Lý Tụng vừa sợ vừa vội, vung thương lên ngăn cản đám binh sĩ này, lớn tiếng quát hỏi:
- Bắc thành đã xảy ra chuyện gì?
Một tên binh lính nức nở nói:
- Liêu quân từ bên trong hành lang Ủng thành giết ra, chừng hơn ngàn người, các huynh đệ không ngăn cản được, cổng thành thất thủ rồi.
Lý Tụng lập tức lòng nóng như lửa đốt, y lập tức phái binh lính đi thông báo quân doanh và chủ tướng Lưu Chân, chính y quay đầu ngựa lại chạy về phía nam thành, lúc này đi bắc thành đã không có ý nghĩa, bên cạnh nam thành chính là kho hàng, bên trong có năm trăm quả thiết hỏa lôi, y biết rõ tầm quan trọng của thiết hỏa lôi, y nhất định phải bảo vệ thiết hỏa lôi này không thể rơi vào tay Liêu quân.