Lúc này, mười lăm ngàn Liêu quân đã giết vào thành Cẩm Châu, bên trong thành Cẩm Châu nơi nơi ánh lửa hừng hực, chủ tướng Lưu Chân say rượu chưa tỉnh, bảy ngàn binh sĩ trong quân doanh hoảng sợ ứng chiến, phần lớn đều không mặc nón trụ giáp sắt, rất nhiều người vẫn đi chân trần, chỉ có một thanh đao, bị binh lính Liêu quân giết thì tháo chạy, thương vong cực kỳ nặng nề, bọn lính quân Tống rất nhanh không duy trì được, hoàn toàn tan tác, bắt đầu chạy trốn về phía cổng nam.
Lý Tụng vừa mới mở cửa chính kho hàng, đã nhận được quân lính bẩm báo:
- Tướng quân, quân doanh chủ lực tan tác rồi, đang chạy trốn đến cổng nam.
- Lưu thống chế đâu rồi?
Lý Tụng vội hỏi.
- Quân nha của Thống chế đã dấy lên lửa lớn, Thống chế sinh tử không rõ.
Lý Tụng lập tức ý thức được không thể cứu vãn, thiết hỏa lôi không thể chuyển đi, y quyết định hạ lệnh thật nhanh:
- Chất cỏ khô trong kho hỏa khí, châm lửa!
Bọn lính đem mấy trăm gánh cỏ khô vào kho hỏa khí, ném vào hơn mười cây đuốc, kho hỏa khí lập tức cháy lên hừng hực, Lý Tụng thì dẫn theo ba trăm binh lính chạy về cổng tây, Tây Môn luôn luôn ít được chú ý, hướng nam có dãy núi ngăn cản, không thể rút lui về phía nam, nhưng có một đường nhỏ có thể rút lui về hướng bắc.
Trong đêm tối, bên trong thành Cẩm Châu chợt bộc phát ra liên tiếp tiếng nổ mạnh long trời lở đất, toàn bộ thành trì dao động, mặt đất đang run rẩy.
Tháng mười năm Hy Hòa đầu tiên, bốn tháng sau khi Phạm Ninh rời kinh thành, thành Cẩm Châu thất thủ, tám nghìn quân thủ thành đã chết hơn một nửa, chủ tướng Lưu Chân chết giữa đám loạn quân, một vạn năm nghìn quân Liêu đã chiếm lĩnh thành Cẩm Châu.
Cùng lúc đó, Thượng tướng quân, Phó soái bắc chinh Tào Thi thống lĩnh mười vạn quân Tống tiến quân tại bờ bắc của sông Đại Linh thuộc phía đông của Liêu Tây Châu thì bắt gặp Hoàng đế Liêu Quốc Gia Luật Hồng Cơ đích thân thống lĩnh mười vạn kỵ binh tinh nhuệ quân Liêu, hai bên đã có một trận chiến liều chết trên bờ bắc của sông Đại Linh, quân Tống cuối cùng không địch lại quân Liêu nên đại bại, quân Liêu thừa thế truy sát, quân Tống thương vong vô cùng thảm thiết, thi thể chất đống đến nỗi làm sông Đại Linh không thể chảy được.
Mười vạn đại quân đã tổn thất hơn sáu phần, Chủ tướng tiến quân Tào Thi thu nạp ba mươi lăm nghìn tàn quân rút lui về Cẩm Châu, lúc cách Cẩm Châu hơn ba mươi dặm, y bắt gặp tướng lĩnh Lý Tụng tháo chạy từ phía bắc đến đây, Tào Thi mới biết Cẩm Châu đã bị quân Liêu của phủ Đại Định đánh lén giành được, chặt đứt con đường rút lui về phía nam của y, lương khô của quân đội Tào Thi chỉ đủ ăn trong bốn ngày, ngay tại lúc không biết phải làm gì, Lý Tụng đề nghị đội quân có thể rút lui về phía phủ Đại Định.
Quân Liêu chủ lực từ phủ Đại Định đến đánh lén Cẩm Châu, vậy thì hiện tại ở phủ Đại Định nhất định sẽ không có phòng thủ.
Tào Thi tiếp nhận kiến nghị của Lý Tụng, dẫn ba mươi lăm nghìn tàn quân rút lui về phủ Đại Định…
Sau khi Gia Luật Hồng Cơ phát hiện Gia Luật Ất Tân âm thầm thông đồng với nhà Tống, gã liền dùng kế phản gián, chỉ thị Gia Luật Ất Tân bịa ra chuyện nội loạn tại Thượng Kinh, lại còn tỏ vẻ như là Gia Luật Hồng Cơ hoảng sợ thoái lui về phía bắc, đã thành công lừa được Đại Tống, khiến quân Tống liều lĩnh tấn công dẫn đến thảm bại.
Cùng với lúc Tào Thi đại bại, thủy quân Đại Tống đi về phía bắc bằng đường thủy cũng bắt gặp ba vạn quân Liêu đang phục kích, trước đó đám quân Liêu này đã làm tốt công tác chuẩn bị và vô cùng sẵn sàng, chúng dùng hàng nghìn chiếc bè da chứa đầy hai vạn thùng dầu hỏa đốt cháy thuyền chiến của quân Tống trên sông Liêu Hà, hơn bốn trăm thuyền chiến trên năm nghìn thạch bị vây trong lửa và bị thiêu rụi hoàn toàn, lương thực tổn thất ba mươi vạn thạch, cỏ khô hai mươi vạn gánh, thủy quân của quân Tống chết hơn bảy nghìn người, chủ tướng Miêu Thuận Lợi không có cách nào rút lui bèn tự sát vì tổ quốc, đây là lần tổn thất nghiêm trọng nhất của thủy quân quân Tống từ lúc thành lập đến nay.
Tin tức truyền đến kinh thành làm cho cả triều đình và dân chúng xôn xao, chủ soái Hàn Giáng cũng chủ động đệ đơn từ chức lên triều đình, nguyện ý gánh vác toàn bộ trách nhiệm cho việc thất bại lần này, đề xuất việc từ chức với triều đình.
Trong ngự thư phòng, vài tên tể tướng đang cùng Thiên tử Triệu Húc khẩn cấp thảo luận sách lược ứng đối, Vương An Thạch thấy Triệu Húc lo lắng sợ sệt, áp lực vô cùng lớn, bèn nói vài lời an ủi y:
- Bệ hạ, thắng bại chính là chuyện thường ngày của nhà binh, việc bại trận lần này của quân Tống không có nghĩa là chúng ta đang ở thế bất lợi, thực lực hiện tại của đất nước chúng ta vẫn như cũ chiếm thế thượng phong, chỉ cần biết cách ứng đối, chúng ta vẫn có thể xoay chuyển cục diện, chiếm lấy phủ Liêu Dương.
- Một đám hồ ngôn!
Phú Bật ở bên cạnh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đứng dậy trách cứ Vương An Thạch:
- Đến giờ mà vẫn còn nghĩ đến việc chiếm lĩnh phủ Liêu Dương, quả thực là đang nằm mơ, hiện tại chúng ta nên nghĩ cách bảo vệ phủ Đại Đồng và phủ Yến Sơn, làm thế nào để cứu quân Tống đang bị vây tại phủ Đại Định?
Vương An Thạch trong lòng phẫn nộ, phản bác lại lời của Phú Bật:
- Từ xưa đến nay có đội quân nào luôn thắng mà bất bại? Bại trận một lần thì có làm sao, chấn khởi lại rồi đi chiến tiếp là được, binh bại không đáng sợ, đáng sợ chính là ý chí bị đánh tan, giống Phú Tướng công thế này, thất bại một lần cứ ngỡ là đã mất đại thế, bắt đầu nghĩ cách tự bảo vệ mình, đây mới là biểu hiện của kẻ hèn nhát.
Phú Bật lạnh lùng nói:
- Ai nói không có đội quân luôn thắng, Phạm Tướng công lúc trước bị lời gièm pha của ngươi làm bị đuổi đi có từng thất bại lần nào chưa?
Phú Bật bỗng nhiên nhắc đến Phạm Ninh, lập tức sắc mặt của mọi người trong ngự thư phòng đại biến, Văn Ngạn Bác đưa mắt ra hiệu với Phú Bật, lúc này nhắc đến Phạm Ninh, không phải là muốn đâm một dao sau lưng Thiên tử hay sao?
Trong ngự thư phòng lập tức lặng ngắt như tờ, sau một hồi lâu, Triệu Húc thở dài một tiếng rồi nói:
- Phạm Thái sư lúc ra đi có nhắc trẫm cần chú ý năm điều, thứ nhất chính là nghiêm thủ Cẩm Châu, kết quả là Cẩm Châu bị thất thủ; thứ hai là không thể khinh địch Liêu Quốc, kết quả là chúng ta đã khinh địch Liêu Quốc, phái đội quân mười vạn binh lính chuẩn bị qua loa liều lĩnh tấn công; thứ ba là không thể lệ thuộc vào thuỷ quân, kết quả là chúng ta lại dùng thủy quân làm chủ lực, dẫn đến thủy quân thảm bại; thứ năm là không thể tin tưởng Gia Luật Ất Tân, chúng ta lại khinh thường đi tin tưởng tin tình báo của Gia Luật Ất Tân, trúng kế phản gián của Gia Luật Hồng Cơ, Phạm Thái sư tuyệt nhiên sẽ không cùng quân Liêu quyết chiến chính diện, hắn đi rồi, chúng ta lại bắt đầu ngoan cố cứng đối cứng với quân Liêu, kết quả cuộc đại bại lần này không phải ngẫu nhiên, mà chính là do toàn bộ chiến lược quyết sách sai lầm mà tạo thành, là lỗi sai của trẫm!
Lúc này Văn Ngạn Bác chậm rãi nói:
- Bệ hạ không cần đem tất cả trách nhiệm đều ôm lên người, Tri Chính Đường cũng có trách nhiệm, chủ soái Hàn Tướng công cũng có trách nhiệm, nhưng lão thần cho rằng, giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, hiện tại chúng ta nên suy nghĩ cách làm thế nào để ổn định cục diện đang lâm nguy trước mắt.