Đây mới là phong cách chiến đấu của Phạm Ninh, lấy thành trì làm chỗ dựa, thận trọng từng bước, chiếm giữ từng tòa thành một, phát huy đầy đủ các lợi thế tấn công và phòng thủ thành trì của quân Tống, tránh đánh địa chiến với quân Liêu.
Sau khi cướp lấy Diệu Châu và Thần Châu ở ven bờ sông Liêu, mười ngàn kỵ binh quân Tống men theo hai bên bờ sông Liêu tiến công về phía bắc, ba ngày sau, quân Tống đoạt lấy thành Kiến An cách phủ Liêu Dương khoảng một trăm dặm.
Thành Kiến An mặc dù là cửa lớn phía nam của phủ Liêu Dương, nhưng thành Kiến An thất thủ ảnh hưởng không hề lớn đến sự phòng ngự của phủ Liêu Dương, cho nên quân trú ngụ ở thành Kiến An không nhiều, chỉ có hai ngàn người, vào lúc quân Tống đến dưới thành trì, hai ngàn quân coi giữ lập tức tháo chạy, lui về phủ Liêu Dương.
Nhưng việc chiếm đoạt thành Kiến An có tầm quan trọng không nhỏ đối với thủy quân của quân Tống, điều này bảo đảm sự khống chế của quân Tống đối với ven bờ Liêu Dương, khiến cho quân Liêu không cách nào tấn công chiến thuyền như lần trước được nữa.
Ngay sau khi quân Tống chiếm lĩnh thành Kiến An, quân Tống hoàn toàn khống chế được ven bờ sông Liêu ở phía nam phủ Liêu Dương, tám trăm chiến thuyền hơi nước ba nghìn thạch từ sông Liêu đi vào cửa biển tiến lên phía bắc, lái đến phủ Liêu Dương.
Trong đại doanh quân Tống Tây Liêu Châu, Phạm Ninh chắp tay phía sau đứng trước bản đồ trầm tư, một lúc lâu sau, hắn quay đầu lại và hỏi Chủng Ngạc:
- Chủng lão tướng quân có cách nghĩ gì về bộ lạc trên thảo nguyên?
Chủng Ngạc vuốt râu nói:
- Về bộ lạc trên thảo nguyên thì kiêng kị nhất chính là một nhà lớn mạnh, như vậy sẽ mang đến sự uy hiếp nghiêm trọng cho vương triều Trung Nguyên, biện pháp tốt nhất là cuộc nội chiến lâu dài trên thảo nguyên, luôn duy trì sự cân bằng thế lực, lợi dụng nội bộ không đoàn kết của bọn họ để liên tục làm suy yếu thế lực của các bộ lạc trên thảo nguyên.
Phạm Ninh trầm lặng một lát hỏi:
- Nhị đào giết ba người thế nào hả?
Chủng Ngạc lập tức phản ứng, khẽ cười nói:
- Điện hạ là chỉ Nãi Man, Đạt Đán và Liệt Sơn?
Phạm Ninh gật đầu, Chủng Ngạc lại hỏi:
- Vậy nhị đào kia là chỉ cái gì?
- Danh hiệu của hai Khả Hãn!
Chủng ngạc lập tức vỗ tay cười to:
- Hay! Quả nhiên là cực kỳ tuyệt diệu.
Lúc này, một tên binh lính đi vào lều lớn, khom người thi lễ nói:
- Khởi bẩm điện hạ, khởi bẩm Chủng phó soái, tám trăm thuyền chiến đã vào vị trí.
Phạm Ninh vui vẻ nói:
- Chủng soái, chúng ta nên xuất phát rồi!
Chủng Ngạc gật đầu:
- Điện hạ hạ lệnh đi!
Phạm Ninh lập tức ra lệnh, ba trăm ngàn đại quân nhổ trại xuất phát, tiến đến phủ Liêu Dương.
Tám trăm chiến thuyền hơi nước tương đương với một đường bảo hiểm vậy có thể ngăn chặn một trăm ngàn đội quân tinh nhuệ vượt qua sông Liêu quyết chiến với quân Tống ở trên bình nguyên.
Lúc đầu Tào Thi chính là thiếu một bước này, mới khiến cho quân Tống rơi vào vòng mai phục của Liêu quân, bị một trăm ngàn thiết kỵ Liêu quân nam bắc giáp công, cuối cùng thảm bại.
Đặc điểm trong chiến thuật của Phạm Ninh được thể hiện triệt để trong việc liên tiếp bố trí này, đầu tiên là thận trọng từng bước, sau khi đã khống chế hai bên bờ sông Liêu, các chiến thuyền mới có thể đi lên phía Bắc, tạo thành một hàng rào chắn trên sông Liêu, để đảm bảo cho chủ lực của quân Tống nhanh chóng tiến về phía đông, khiến cho Liêu quân không thể phát huy ưu thế kỵ binh của bọn chúng.
Một khi quân Tống tiến vào trong ba mươi dặm thành Liêu Dương, Liêu quân không có cách nào triển khai cho kỵ binh tác chiến, phái đi quá ít kỵ binh sẽ không có tác dụng, ngược lại bị quân Tống tiêu diệt, nếu điều động kỵ binh chủ lực thì sẽ dẫn đến việc thành trì trống không, bị quân Tống nhân cơ hội đoạt thành.
Thành Liêu Dương cách sông Liêu khoảng hai mươi dặm, đứng ở trên đầu thành có thể nhìn thấy nước sông lờ mờ lăn tăn ở phía xa.
Gia Luật Hồng Cơ vẻ mặt trầm trọng nhìn chăm chú vào sông Liêu ở phía xa, hắn từng nhiều lần suy xét vận dụng một trăm ngàn kỵ binh chủ lực quyết trận tử chiến với quân Tống ở trên bình nguyên.
Nhưng chiến thuyền của quân Tống đã phong tỏa sông Liêu, khiến cho kế hoạch của Gia Luật Hồng Cơ đổ sông đổ biển.
Đương nhiên, gã cũng có thể vận dụng dầu hỏa đi thiêu cháy thuyền chiến của quân Tống, chỉ tiếc là lần trước khi Liêu quân thiêu hủy thuyền chiến của quân Tống đã dùng mất bảy ngàn thùng dầu hỏa, chiếm bảy phần số lượng dầu hỏa ở trong kho của đạo Đông Kinh, nhưng sau khi Tây Kinh thất thủ, bọn họ đã không còn nhận được lượng dầu hỏa bổ sung nữa, hiện tại trong kho của thành Liêu Dương chỉ còn lại ba nghìn thùng dầu hỏa, ngay cả việc thủ thành cũng không đủ dùng, chứ đừng nói đến chuyện đem đi đốt thuyền chiến của quân Tống.
Hơn nữa sau khi quân Tống trải qua bài học lần trước, đã thông minh hơn rồi, không còn để cho các chiến thuyền vạn thạch quay đầu tiến vào sông Liêu nữa, toàn bộ đều là thuyền chiến ba nghìn thạch linh hoạt và cơ động, vừa có thể phong tỏa sông Liêu, lại có thể tránh bị đốt cháy bởi dầu lửa của quân Liêu.
Tâm trạng của Gia Luật Hồng Cơ có chút trầm trọng, Phạm Ninh vừa trở lại, hắn đã bắt đầu sắp xếp chiến lược cẩn thận từng bước khiến cho quân Liêu khó mà thích ứng, hắn tận dụng tối đa lợi thế của thủy quân, kiềm chế lợi thế của Liêu quân, không ngờ lại khiến cho Liêu quân bó tay bó chân, co đầu rút cổ ở bên trong phủ Liêu Dương khó có thể động đậy, quả thật khiến cho Gia Luật Hồng Cơ khó chịu vạn phần, nhưng lại không thể làm gì được.
Lúc này, một gã thị vệ chạy như bay đến, chạy tới trước mặt Gia Luật Hồng Cơ, xoay người xuống ngựa gấp giọng nói:
- Bệ hạ, Thượng Kinh có tin tức khẩn cấp!
Nói xong, y quỳ xuống trình lên một cuộn ưng tin, bọn họ học được từ quân Tống, ống thư màu đỏ thể hiện cho quân tình khẩn cấp.
Gia Luật Hồng Cơ chấn động, binh lực ở Thượng Kinh trống rỗng, mấy tháng nay, gã luôn luôn lo lắng về tình hình của Thượng Kinh.
Gã vội vàng giật lấy ống thư mở ra nhìn kỹ, trong mắt gã lập tức bốc cháy lên cơn giận dữ hừng hực, hung hăng đập một cái vào lỗ châu mai, bộ Liệt Sơn chết tiệt lại dám thừa dịp đánh cướp.
Trong thư nói, vào ban đêm bộ Liệt Sơn tập kích doanh trại Khiết Đan ở ngoài thành, ba mươi lều lớn bị lửa lớn thiêu hủy, gần ba vạn người Khiết Đan bị giết, số phụ nữ trẻ tuổi bị cướp đi có đến vài nghìn người.
- Quay về!
Gã chỉ dặn dò một tiếng, trở mình lên ngựa, giục ngựa chạy về phía hành cung dưới thành, mười mấy tên thị vệ vội vàng cưỡi ngựa để đuổi theo.
Không lâu sau, đệ đệ của Gia Luật Hồng Cơ là Gia Luật Hồng Thái cũng chạy tới cung điện, lúc này, Tiêu Duy Tín đã tới trước một bước.
Mặc dù Gia Luật Hồng Thái làm mất Cẩm Châu, nhưng Gia Luật Hồng Cơ không có trách cứ y, thiết hỏa lôi mà quân Tống sử dụng, thậm chí đến phủ Liêu Dương cũng nghe thấy tiếng nổ mạnh, nhìn thấy ngọn lửa ở phía xa, có thể thấy được uy lực bùng nổ mãnh liệt đến cỡ nào.
Thành trì có kiên cố đến mấy cũng chống đỡ không nổi lực nổ như vậy, nhưng Gia Luật Hồng Thái lại dẫn quân chiến đấu với quân Tống ở trên đường phố một đêm, gần như tất cả binh lính đều ra liều mạng, tinh thần này đáng để khen ngợi.