Gia Luật Hồng Cơ cho rằng Gia Luật Hồng Thái công tội bù nhau, nên không có truy cứu trách nhiệm của y.
Nghe nói Thượng Kinh bị bộ Liệt Sơn quấy nhiễu, Gia Luật Hồng Thái lập tức nói:
- Chúng ta nhất định phải trở về tiếp viện cho Thượng Kinh, việc này không nên do dự, lập tức rút về phía bắc.
Gia Luật Hồng Cơ nhìn Tiêu Duy Tín ở bên cạnh một cái nói:
- Xu mật sứ cho rằng đây là mưu kế của Phạm Ninh, thuyết phục bộ Liệt Sơn quấy rối Thượng Kinh, mục đích chính là buộc chúng ta phải rút về Thượng Kinh.
Gia Luật Hồng Thái lắc đầu nói:
- Ta đương nhiên biết đây là mưu kế của Phạm Ninh, nhưng đây là dương mưu, sự thật rõ ràng bày ở trước mặt chúng ta, chúng ta chỉ nhìn thấy bộ Liệt Sơn tập kích quấy rối Thượng Kinh, vậy bộ Nãi Man và bộ Đạt Đán thì sao? Bọn họ bán rẻ Liêu quân ở phủ Đại Đồng, thuế dê đầu năm cũng đình chỉ cống nạp, chẳng lẽ bọn họ sẽ không thừa nước đục thả câu sao? Thật ra cái ta lo lắng không phải là bọn chúng, mà là bọn chúng, nếu hai trăm ngàn quân Tống tấn công Thượng Kinh, vậy phải làm thế nào?
Tiêu Duy Tín gấp rút, cao giọng nói:
- Hiện tại rút quân về Thượng Kinh, chính là buông bỏ phủ Liêu Dương!
- Nhưng Thượng Kinh mới là kinh thành thật sự của chúng ta, là khu định cư của hoàng tộc, là nơi triều đình tồn tại, là trung tâm quyền lực của Đại Liêu, Đông Kinh mất rồi chúng ta vẫn có thể đoạt lại, nhưng Thượng Kinh mất rồi, Đại Liêu sẽ vong quốc, đâu nặng đâu nhẹ, chẳng lẽ xu mật sứ còn không rõ ràng hay sao?
Tiêu Duy Tín cãi:
- Quân Tống xuất binh đến Thượng Kinh chỉ là một phỏng đoán, đó là tình huống không có cơ sở, nhưng chủ lực chính của Phạm Ninh nằm ở dưới mắt chúng ta, đây là một sự thật, chúng ta không thể vì một chuyện có thể xảy ra mà buông bỏ Đông Kinh được.
Gia Luật Hồng Thái thở dài một tiếng nói:
- Hầu hết các bộ phận của Đông Kinh đều đã mất rồi, chúng ta trên thực tế chỉ còn lại thành Liêu Dương, nếu quân Tống lại dùng thiết hỏa lôi làm nổ cửa thành, chúng ta thủ được sao?
Lúc này, Gia Luật Hồng Cơ vẫn luôn chắp tay phía sau đứng trước cửa sổ kia nói:
- Các ngươi lui xuống trước đi! Trẫm cần suy nghĩ một chút.
Tiêu Duy Tín lui xuống, Gia Luật Hồng Thái đi một vòng rồi quay lại, nói khẽ với thiên tử Gia Luật Hồng Cơ:
- Thiên tử phải tránh xa nguy hiểm, phủ Liêu Dương một khi bị quân Tống bao vây, thì sự an toàn của bệ hạ sẽ nguy hiểm ngay, vi thần lo lắng Thượng Kinh sẽ tìm cớ lập thiên tử mới, cho nên thần đệ mới khuyên hoàng huynh nhân lúc quân Tống vẫn chưa vây thành Liêu Dương, lập tức trở về Thượng Kinh.
Gia Luật Hồng Cơ bị nói trúng tâm sự, hơn nữa việc Thượng Kinh nhân cơ hội lập tân thiên tử lại càng đánh trúng yếu điểm.
Yên lặng một lúc lâu sau, Gia Luật Hồng Cơ gật đầu, cuối cùng gã đã bị thuyết phục rồi.
Vào buổi tối hôm đó, quân Tống vẫn chưa qua sông, Gia Luật Hồng Cơ gia phong Tiêu Duy Tín làm Tề vương, tả tướng tham chính sự, bổ nhiệm y làm lưu thủ Đông Kinh, soái lĩnh mười một vạn đại quân tử thủ phủ Liêu Dương.
Gia Luật Hồng Cơ và đệ đệ Gia Luật Hồng thái cùng nhau soái lĩnh năm vạn kỵ binh cận vệ quân của thiên tử rời khỏi phủ Liêu Dương, đi suốt đêm đến Thượng Kinh và dẫn theo một vạn kỵ binh ở Thông Châu, sáu vạn đại quân trở về Thượng Kinh.
Ban đêm Phạm Ninh bị binh lính đánh thức, quân Tống bố trí mấy ngàn thám tử ở khắp phủ Liêu Dương, một khi phủ Liêu Dương xuất hiện dị biến, bọn họ sẽ lập tức truyền tin tức đến đại doanh lâm thời của quân Tống ở bờ tây sông Liêu.
Phạm Ninh vừa mặc quần áo, vừa nói:
- Có bao nhiêu quân đội lên bắc?
- Ước chừng năm vạn, tin tức lính trinh sát truyền đến nói, đều là kỵ binh tinh nhuệ.
Phạm Ninh vội vàng đi vào lều lớn, lúc này, Tào Thi và Chủng Ngạc cũng đã chạy tới.
Tào Thi vừa vào lều lớn liền vội nói:
- Điện hạ coi chừng Gia Luật Hồng Cơ đang muốn lừa gạt giống như lần trước vậy, giả vờ rút lui cuối cùng lại va vào cạm bẫy.
Phạm Ninh cười gật đầu:
- Đa tạ sự nhắc nhở, khả năng này ta sẽ xem xét.
Chủng Ngạc cũng hỏi:
- Điện hạ, bước tiếp theo phải làm sao?
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Hiện tại việc cần phải làm chính là án binh bất động, ta đang cho trinh thám của phủ Liêu Dương cơ hội sáng tạo một lần ra khỏi thành, mặt khác ta cũng có thể biết được năm vạn quân đội là thực sự trở về Thượng Kinh, hay là bố trí cạm bẫy?
Chủng Ngạc vui mừng gật đầu,
- Điện hạ thận trọng như vậy, quân Tống sẽ đứng ở thế bất bại rồi.
Gia Luật Hồng Cơ soái lĩnh năm vạn kỵ binh tinh nhuệ rút lui về phía bắc, nhưng mấy chục vạn quân Tống vẫn trú đóng ở bờ tây Liêu Dương như trước, không hề nóng lòng qua sông đi tới phủ Liêu Dương.
Hiện tại quân đội của thành Liêu Dương chỉ còn lại có một trăm ngàn người, bao gồm bốn vạn lão binh và sáu vạn tân binh, dân chúng ước hơn ba mươi vạn, lương thực chỉ còn lại hơn mười vạn thạch, cỏ khô tám vạn gánh, lương thực cung ứng trong thành vô cùng khẩn trương, thêm vào đại chiến sắp xảy ra, trong thành lòng người xôn xao, rất nhiều người đều yêu cầu rời khỏi phủ Liêu Dương.
Gần cửa thành phía đông Liêu Dương có một quán rượu, tên là quán rượu Bạch Sơn, quán rượu không lớn, kinh doanh cũng bình thường, không làm người ta chú ý lắm.
Quán rượu Bạch Sơn còn kinh doanh nhà trọ, đây là đặc điểm của Liêu quốc, bởi vì diện tích cửa tiệm bình thường rất lớn, cho nên quán rượu còn kiêm luôn chỗ nghỉ chân nữa.
Chưởng quỹ họ Thôi, tên là Thôi Văn Tú, tự xưng là người Cao Ly, thức ăn trong quán cũng là đặc sắc của Cao Ly, bởi vậy thành Liêu Dương vẫn luôn cho rằng quán rượu Bạch Sơn là quán rượu do người Cao Ly kinh doanh.
Nhưng trên thực tế, quán rượu Bạch Sơn lại là trung tâm tình báo của quân Tống thiết lập ở phủ Liêu Dương, sau khi con nuôi Vương Thiện của Gia Luật Ất Tân bị bắt, quân Liêu từng khắp nơi lùng bắt thám tử của quân Tống ở kinh thành, năm điểm tình báo quân Tống thiết lập ở thành Liêu Dương đã bị huỷ bỏ bốn cái, hiện tại chỉ còn lại quán rượu Bạch Sơn.
Hai ngày này Thôi Văn Tú có chút lo lắng, y có rất nhiều tình báo quan trọng không được gửi đi, phủ Liêu Dương nghiêm cấm người dân nuôi diều hâu và bồ câu, quân Liêu lại cấm người trong thành đi ra ngoài vào nửa tháng trước, tình báo của y vẫn không đưa đi được.
Giữa buổi trưa, trên đường phố bỗng nhiên xôn xao lên, có nhiều người chạy trốn và la hét ở trên đường lớn, Thôi Văn Tú thấy kỳ lạ, liền lệnh một gã tiểu nhị đi tìm hiểu tin tức.
Không lâu sau, tiểu nhị trở về bẩm báo:
- Khởi bẩm ông chủ, quân Liêu đã chuẩn bị chuyển dân chúng ra ngoài rồi, hình như là vào chiều hôm nay.
Thôi Văn Tú mừng rỡ, lập tức tìm một gã thân tín đến, cũng là một thám tử địa phương của quân Tống, y cẩn thận dặn dò vài câu và đem một phong thư giao cho gã ta, bảo gã lập tức dẫn người nhà rút lui khỏi thành Liêu Dương.
Tiêu Duy Tín cảm thấy lương thực trong thành không đủ, vì để giảm bớt lương thực tiêu hao và đáp ứng yêu cầu của số lượng lớn người dân muốn di tản, cuối cùng y hạ lệnh mở cửa thành đông, hạn chỉ có nửa ngày, những dân chúng bằng lòng rời khỏi thành Liêu Dương có thể nhanh chóng dẫn theo người nhà rời khỏi.