Trong tức thời, trong thành Liêu Dương gà bay chó chạy, hơn mười vạn người từ bốn phương tám hướng chạy tới cửa thành đông, cổng thành chen lấn chật cứng.
Hầu hết mọi người đều mang theo những đồ nhẹ và chút ít quần áo, đi đến huyện khác lánh nạn, đợi sau khi chiến tranh kết thúc rồi mới trở về, nhưng cũng có không ít gia đình giàu có vội vàng chuẩn bị xe bò, trong xe chứa đầy đủ các loại tài vật, xe bò chặn mất một nửa lối ra khiến cho dân chúng phải chen chúc ra khỏi thành.
Chỉ trong một canh giờ, mấy vạn dân chúng chuẩn bị ra khỏi thành đã chật ních ở trên đường, binh lính vốn cần phải kiểm tra, nhưng có quá nhiều người ra khỏi thành nên cuối cùng phải bỏ qua việc kiểm tra.
Gần một trăm ngàn dân chúng kéo theo gia đình của họ đổ xô chạy về phía ngoài thành.
Vào buổi tối, Phạm Ninh đang tiếp kiến gã thám tử ra khỏi thành ở trong đại tướng.
Thám tử là tiểu nhị quán rượu Bạch Sơn, gã đem thư của Thôi Văn Tú đưa cho Phạm Ninh.
Phạm Ninh xem xong thư, rồi chuyển cho Chủng Ngạc và Tào Thi, hắn hỏi tên thám tử:
- Trong thư nói, quân Liêu cưỡng ép chiêu mộ sáu vạn binh lính, ta muốn biết chi tiết về sáu vạn binh lính này đều là những người nào? Bọn họ sĩ khí thế nào? Huấn luyện thế nào? Trang bị thế nào?
- Khởi bẩm điện hạ, sáu vạn binh lính này chúng tôi đều đã tận mắt thấy quân đội bị buộc phải nhập ngũ thế nào, bọn họ đều là người Khiết Đan, nhưng những người Khiết Đan này có người là thương nhân, có người là tiểu nhị, có người là nông dân trồng trọt ở ngoài thành, đều là dân chúng rất bình thường, bọn họ không muốn nhập ngũ đánh giặc, nhưng đều bị cưỡng ép bắt tới quân doanh, có thể nói tiếng oán hờn vang lên khắp nơi.
- Hiện tại Gia Luật Hồng Cơ đã dẫn quân trốn về Thượng Kinh, toàn bộ phủ Liêu Dương hỗn loạn, sĩ khí đê mê, những quân lính mới này không thấy bọn họ được huấn luyện qua, hơn nữa trong thành Liêu Dương không có nơi để huấn luyện, quân doanh rất nhỏ, trước kia quân đội đều trú đóng ở ngoài thành, quân doanh bên trong thành bị hành cung chiếm cứ một nửa, những binh lính đều không ở được.
- Trang bị thì sao?
Chủng Ngạc đang hỏi:
- Trang bị của lính mới thế nào?
- Đều là đồ da cả, Liêu quốc thiếu hụt sắt thô, trên thị trường nghiêm cấm mua bán sắt thô, ba hộ gia đình chỉ được dùng chung một con dao bếp, nghe nói chỉ có chiến đao và thương là bằng sắt, khôi giáp thì dùng giáp da lúc trước.
Phạm Ninh hỏi thêm một vài vấn đề rồi cho người đưa thám tử đi nghỉ ngơi.
Hắn nói với Chủng Ngạc và Tào Thi:
- Liêu quốc rõ ràng đã đến bên vách núi rồi, đạo Đông Kinh là nguồn thu thuế quan trọng nhất của Liêu Quốc, các bộ lạc của thảo nguyên cũng sẽ không tiếp tục cống nạp cho Liêu quốc, chỉ cần chúng ta chiếm lĩnh Đông Kinh, tài lực Liêu quốc khô kiệt, lương thực cũng sẽ cạn kiệt, trong vòng nửa năm, Liêu quốc sẽ hoàn toàn sụp đổ, chúng ta phải kiên nhẫn để kết thúc trận chiến cuối cùng này.
Tào Thi thở dài nói:
- Nửa năm trước mọi người đều nghĩ rằng Liêu quốc đã được hồi sinh, nhưng chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, Liêu Quốc đã bị đánh trở lại nguyên hình rồi.
Phạm Ninh cười nói:
- Nội bộ của Liêu quốc đã hoàn toàn mục nát, mất hết lòng dân, vừa đụng vào sẽ vỡ ngay, làm sao có thể hồi sinh lại được nữa, nhiều nhất là ánh sáng phản chiếu trở lại mà thôi, chỉ cần nhìn vấn đề từ góc độ sức mạnh của một quốc gia, thì quá rõ ràng rồi.
- Điện hạ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
Chủng Ngạc hỏi.
Phạm Ninh thản nhiên cười:
- Đương nhiên là bao vây thành Liêu Dương, hãy xem ta làm sao để không tốn một binh một tốt mà giành được Liêu Dương.
ai ngày sau, ba trăm ngàn quân Tống vượt qua sông Liêu, bao vây toàn bộ thành Liêu Dương.
Từ đầu thành nhìn ra ngoài, quân Tống đóng quân ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc của thành Liêu Dương, cách thành trì khoảng ba dặm, lều trại một tòa nối tiếp một tòa, tập trung dày đặc, nhìn không thấy điểm tận cùng.
Lúc này, Tiêu Duy Tín cuối cùng đã lý giải được vì sao Gia Luật Hồng Cơ muốn chạy trốn khỏi phủ Liêu Dương rồi, thân là thiên tử, có làm sao cũng không thể chịu được nỗi nhục bị vây khốn ở trong thành thế này.
Hơn nữa không chỉ có tôn nghiêm của bản thân thiên tử bị đánh mất, mà cả triều đình nước Liêu cũng khó có thể nhịn được, năm kia và năm ngoái, Gia Luật Hồng Cơ vì vơ vét của cải mà đã cướp sạch tài phú của ba mươi bốn hộ hoàng tộc quyền quý, một khi gã bị quân Tống vây khốn, những hoàng tộc quyền quý này làm sao có thể không lấy lý do muốn ổn định xã tắc Đại Liêu mà thừa cơ lập tân đế chứ?
Nhưng hiểu thì hiểu, việc Gia Luật Hồng Cơ rời đi đã làm cho lòng dân bên trong thành Liêu Dương rối ren, lòng quân bất ổn, sĩ khí đê mê tới cực điểm.
Hai ngày trước, Tiêu Duy Tín vì muốn giảm bớt tình trạng rối ren bên trong thành và tiết kiệm lương thực, đã quyết định thả dân chúng ra khỏi thành, nhưng số dân chúng muốn ra khỏi thành quá nhiều, mọi người đều vội vã chen lấn nhau để được ra khỏi thành, trật tự đã vượt khỏi tầm kiểm soát, vì vậy mà những tân binh mới được chiêu mộ cũng nhân cơ hội này, trốn mất hơn sáu ngàn người. Tiêu Duy Tín không thể không thu hồi mệnh lệnh, một lần nữa cấm dân chúng ra khỏi thành.
Mặc dù lòng quân chênh vênh, lòng dân hỗn loạn, nhưng Tiêu Duy Tín vẫn còn một số thứ có thể dựa vào được, đó chính là thành Liêu Dương cao lớn chắc chắn, kể từ sau khi thành Liêu Dương bị quân Tống đánh lén thành công vào nhiều năm trước, liền được tiến hành sửa chữa rồi, tường thành dày thêm cũng cao thêm, ngoài thành còn đào một con sông rộng lớn để bảo vệ thành, hơn nữa, lực lượng binh lính thủ thành cũng đông đảo, chỉ cần quân Tống không sử dụng thiết hỏa lôi, thì hắn ta bảo đảm có thể giữ được thành nửa năm không mất.
Nhưng quân Tống sẽ không sử dụng sao? Tiêu Duy Tín cúi đầu thở dài một tiếng, xoay người đi xuống thành...
Đêm đến, bên trong đại doanh của quân Tống đèn đuốc sáng trưng, mấy ngàn thợ thủ công đang bận rộn lắp ráp máy bắn đá siêu cấp, loại máy bắn đá siêu cấp này ở trong cuộc chiến tấn công U Châu đã lập được công lớn, tính uy hiếp của nó rất mạnh, làm tan rã ý chí chiến đấu của quân địch.
Quân Tống từ U Châu và kinh thành vận chuyển đến hai mươi bốn chiếc, tổng cộng có bốn mươi tám chiếc, sau khi lắp ráp đơn giản xong liền có thể đưa vào chiến trường.
Chủng Ngạc và Phạm Ninh cùng nhau đi thị sát việc lắp ráp máy bắn đá siêu cấp, cái tên máy bắn đá siêu cấp này là do Phạm Ninh tự đặt, hiện tại đã trở thành loại danh xưng của máy bắn đá được triều đình công nhận.
- Nghe nói điện hạ đã kiến nghị thiên tử tăng binh?
Chủng Ngạc cười hỏi.
Phạm Ninh gật gật đầu,
- Hiện tại binh lực của chúng ta có bốn mươi lăm vạn, suy xét đến việc phòng ngự các địa điểm trọng yếu, binh lực mà chúng ta thật sự dùng được chỉ có khoảng ba trăm ngàn, nếu muốn nước Liêu diệt vong, đồng thời khiến thảo nguyên kinh sợ, ít nhất phải có năm trăm ngàn đại quân, cho nên ta kiến nghị với thiên tử tăng thêm hai trăm ngàn binh nữa.
Chủng Ngạc trầm ngâm một chút, nói:
- Vậy có nên cân nhắc để thiên tử ngự giá thân chinh không?