Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1147 - Chương 1144

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1144
 

Phạm Ninh mỉm cười:

- Tăng binh hai trăm ngàn, chính là muốn để lại con đường cho thiên tử ngự giá thân chinh, đương nhiên, đề nghị trong thư của ta cũng đã nhắc tới cách nghĩ này, nhưng thiên tử có muốn dẫn quân xuất chinh hay không, cái này thì phải dựa vào cách nghĩ của bản thân người.

Lúc này, một gã chủ sự của Nỏ Viện nhanh bước chạy tới hành lễ, Phạm Ninh chỉ vào cái đồ vật to lớn hỏi:

- Khi nào thì có thể trang bị hoàn thành?

- Lần này khá nhanh, tranh thủ trước buổi trưa ngày mai, toàn bộ việc lắp ráp điều chỉnh trang bị sẽ hoàn thành.

Phạm Ninh cười an ủi nói:

- Lần này tất cả mọi người đều vất vả rồi, đợi khi chiến tranh chấm dứt, ta sẽ biểu dương thành tích cho Nỏ Viện.

- Đa tạ điện hạ chiếu cố.

Mọi người đi đến trước một cái máy ném đá, máy ném đá cơ bản đã lắp ráp hoàn thành, phía trước có tấm chắn rất dày, chỉ thấy bên cạnh có đặt một cái rương lớn cao bảy thước, chủ sự giải thích nói:

- Đây là máy hơi nước để lắp vào máy bắn đá siêu cấp, có nó, một cái máy bắn đá siêu cấp chỉ cần mười người là có thể thao tác được.

Phạm Ninh gật gật đầu, đây cũng được coi là tiến bộ cùng thời đại.

Sáng hôm sau, bốn mươi tám cái máy bắn đá từ bốn phương hướng ầm ầm chạy đến thành Liêu Dương, máy bắn đá cao tới năm trượng, can ném dài hai mươi trượng, lợi dụng động lực máy hơi nước khiến động cơ hoạt động, một lần có thể ném tảng đá lớn nặng trăm cân ra xa hai dặm.

Trên tường thành không có máy bắn đá, đành phải trơ mắt nhìn máy bắn đá siêu cấp từng bước từng bước tới gần.

Máy bắn đá dừng lại ở vị trí cách tường thành khoảng ba trăm bước, bên trong mỗi máy bắn đá đều đặt một quả cầu gỗ lớn, binh lính châm ngòi lửa, máy bắn đá lập tức bắn ra.

Quả cầu gỗ nổ tung trên không trung, mấy ngàn tờ truyền đơn từ bên trong quả cầu gỗ rơi xuống, mượn sức gió, bay lả tả khắp thành, quân Tống từ bốn hướng liên tiếp bắn ra mười quả cầu gỗ, mấy vạn tờ truyền đơn lập tức bay đầy thành.

Đứng ở trên tường thành, trong lòng Tiêu Duy Tín kinh hãi, đúng lúc có một tờ truyền đơn bay tới trước mắt y, phía trên là mấy hàng ký tự dùng chữ Hán in ra.

"Sở vương Đại Tống, Thảo bắc sứ Phạm Ninh gửi xu mật sứ Tiêu Duy Tín và quân dân toàn thành một phong thư.

Gia Luật Hồng Cơ làm điều ngang ngược, dẫn đến đất nước bị cô lập hoàn toàn, nước Liêu đã sắp diệt vong, năm trăm ngàn đại quân của Đại Tống đã vây khốn Liêu Dương, hỏa lôi sét đánh, ngọn lửa diệt thành, tất cả đều đã sẵn sàng chờ chiến, nhưng trời xanh có đức hiếu sinh, bổn soái không muốn tàn bạo tiêu diệt thành, đặc biệt cho xu mật sứ cùng với toàn quân toàn dân một con đường sống, chỉ cần dâng thành đầu hàng, quân Tống sẽ đối xử tử tế với quân và dân, binh lính giải giáp, sẽ không đả thương một người nào, trăm họ an cư, không lấy một đồng, mong Tiêu xu mật sứ hãy vì dân chúng toàn thành mà suy nghĩ, đừng chống lại thiên quân, trước khi màn đêm buông xuống hãy xuất thành đầu hàng.

Tống Sở vương Phạm Ninh kính gửi"

Phong thư này khiến Tiêu Duy Tín vừa sợ vừa giận, ra lệnh:

- Nhanh chóng đi thu thập truyền đơn, người nào cả gan dám giấu giếm thì kết tội thông đồng với địch mà xử phạt!

Mặc dù Tiêu Duy Tín đã hạ lệnh thu lại truyền đơn, nhưng vô ích, phong thư này sớm đã lặng lẽ truyền khắp toàn quân và toàn thành rồi, lòng người dao động, rất nhiều tướng sĩ cũng bắt đầu suy xét đến đường lui của mình.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, Phạm Ninh lạnh lùng nhìn thành Liêu Dương, việc Tiêu Duy Tín không chịu đầu hàng cũng là trong dự liệu của hắn, nhưng hắn đã tận tình tận nghĩa, nếu đã không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách hắn lòng lang dạ sói.

- Truyền mệnh lệnh của ta, máy bắn đá bắt đầu công kích!

'Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! ' tiếng trống trận kịch liệt gõ vang, quân Tống bắt đầu công kích từ xa trên quy mô lớn, bốn mươi tám cái máy bắn đá siêu cấp đồng loạt tiến vào trạng thái bắn.

Các binh sĩ đem từng quả cầu lửa thật lớn đặt vào trong can ném, loại cầu lửa này là dùng vải bố ngâm dầu rồi đem đi phơi khô, sau đó quấn thành quả cầu lớn, bên trong thấm đầy thuốc nổ đang bùng cháy, một tên lính đốt quả cầu lửa lên, rồi can ném dài ném chúng ra xa.

Từng quả cầu lửa thiêu đốt mãnh liệt trên bầu trời, ở trên không trung tạo thành từng cụm lửa đỏ sáng rực, từ bốn phương tám hướng bay vụt vào thành, đây chính là ngọn lửa diệt thành, quả cầu lửa đàn hồi rất tốt, sau khi rơi xuống đất lại bật lên cao, bay vào sâu trong thành trì.

Chỉ trong chốc lát, nhiều nơi trong thành Liêu Dương bốc cháy, bao gồm cả hành cung, ba quả cầu lửa bắn vào hành cung, cung điện cũng bị đốt cháy, cung nữ và thái giám trong cung sợ tới mức trốn chạy khắp nơi.

Nhưng đây chỉ là màn mở đầu, ngay sau đó là đợt cầu lửa thứ hai, thứ ba được bắn ra, đến đợt thứ tư, quân Tống bắn ra không còn là cầu lửa nữa, mà là một thùng dầu hỏa, thùng dầu hỏa bắn vào bên trong thành rơi xuống vỡ vụn, dầu hỏa văng ra khắp nơi, rất nhanh liền bốc cháy lên, lại mượn sức gió thổi, khắp nơi bên trong thành đều là lửa.

Dân chúng người cầm thùng, người cầm chậu hắt nước cứu hỏa, nhưng khó khăn lắm mới dập tắt được một chỗ thì lại có thêm mấy chục chỗ khác bốc cháy, căn bản không thể cứu được.

Một nửa cung điện Đông Kinh đã bị lửa lớn nuốt trọn, quân doanh bên cạnh cũng rơi vào bên trong ngọn lửa hừng hực.

Đêm nay, quân Tống đã bắn gần một ngàn quả cầu lửa lớn vào, một nửa thành Liêu Dương đều chìm vào trong biển lửa.

Buổi sáng ngày hôm sau, thợ thủ công bắt đầu tiến hành điều chỉnh máy bắn đá, sau ngọn lửa diệt thành, kế tiếp sẽ là hỏa lôi sét đánh của quân Tống mở ra bức màn.

......

Mặc dù chiến sự ở Liêu Dương đang dầu sôi lửa bỏng, nhưng mấy ngày nay, ánh mắt của kinh thành lại để ý đến một việc trọng đại khác.

Triều đình cuối cùng cũng muốn chế định việc phân đất phong hầu và quy chế quản lý lãnh địa ở hải ngoại.

Đây thật ra là hai bộ luật, bộ luật thứ nhất là chế độ quy định đất đai dành cho các đối tượng quyền quý có tước vị từ bá tước trở lên ở hải ngoại.

Bộ pháp luật còn lại là chế độ quản lý lãnh địa dành cho đối tượng tước vị nhỏ và dân thường sở hữu từ năm mươi khoảnh trở lên ở hải ngoại, đơn giản mà nói, chính là hai bộ luật pháp nhằm vào giới quyền quý và giới thương nhân.

Đại Tống bắt đầu bán đảo từ tám năm trước, đã bán hơn ba nghìn bốn trăm miếng đất năm mươi khoảnh trở lên, bao gồm một ngàn ba trăm hòn đảo và hơn hai ngàn miếng đất, đại bộ phận đất đai và đảo nhỏ đều tập trung ở đảo Lã Tống, đại lục phía nam cũng bán đi mấy trăm miếng đất.

Triểu đình đã thu được một khoản tiền lời khổng lồ của ruộng đất, số tiền lời này đó ba phần đưa vào ngân khố quốc gia, bảy phần đưa vào ngân khố nội bộ, sau đó khi có những sắp xếp quan trọng, ngân khố nội bộ sẽ trích tiền ra, ví dụ như xây dựng viện công học, tiến hành đầu tư di dân ở nam đại lục, vân vân.

Tuy nhiên, địa vị của những vùng đất ở hải ngoại này vẫn chưa được luật pháp làm rõ, không ít hòn đảo nhỏ đều đã tiến hành cho di dân nhập cư khai thác, nhưng tất cả dân ở đây đều không có hộ khẩu, hơn nữa tám năm nay, chế độ phân đất phong hầu ở hải ngoại vẫn luôn tranh luận không ngừng.

Bình Luận (0)
Comment