Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1148 - Chương 1145

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1145
 

Người phản đối cho rằng lãnh thổ ở hải ngoại cũng là lãnh thổ của Đại Tống, nếu như tiến hành phân đất phong hầu ắt sẽ ảnh hưởng đến hệ thống chế độ thống nhất của triều đình, nhưng những người ủng hộ lại cho rằng lãnh thổ hải ngoại là tài sản riêng tư, triều đình đã lấy tiền rồi, vậy thì không có quyền tiến hành xử lý khoa chân múa tay đối với loại tài sản này, huống chi, hải ngoại còn có rất nhiều hòn đảo vô chủ mà Đại Tống không biết, người khác chiếm đảo lập quốc, Đại Tống cũng không quản được.

Nhưng Vương An Thạch vào ba năm trước đã từng đề xuất rõ ràng, chỉ cần không phải dân chúng của Đại Tống di cư đến, thì có lập quốc thế nào triều đình cũng có thể mặc kệ, nhưng nếu như là dân chúng Đại Tống di cư đến, vậy triều đình có quyền hỏi đến.

Ý nghĩ này được rất nhiều đại thần ủng hộ, trong đó có Vương An Thạch, Phú Bật, Văn Ngạn Bác và các tướng quốc khác đều ủng hộ phương án thứ ba, dần dần trở thành xu hướng chủ yếu của triều đình.

Quan trọng là triều đình phải quản như thế nào, phải có mức độ như thế nào, đã trở thành trọng điểm tranh giành của các thế lực nhà Tống. Sau ba năm thảo luận giằng co, một giải pháp thỏa hiệp mà tất cả mọi người đều chấp nhận cuối cùng đã được đưa ra.

Tảo triều, hai pháp lệnh sắp ban bố đang tiến hành biện luận kịch liệt, triều hội là một thủ đoạn hữu hiệu mà thiên tử Triệu Húc dùng để kìm hãm Tri Chính Đường, sau khi Phạm Ninh đề xuất ra, đã được Triệu Húc thi hành và đạt được hiệu quả vô cùng tốt.

Thực chất chế độ phân đất phong hầu ở hải ngoại đã là lần thứ hai mang ra triều đình nghị sự rồi, phương án đầu tiên về các điểu khoản quân đội đã gặp phải sự phản đối kịch liệt của bách quan triều đình, cho nên không thể thông qua được, hôm nay là lần thứ hai mang ra triều nghị sự sau khi đã được sửa đổi lại.

Điều khoản về quân đội đã không có vấn đề, tất cả đất phong ở hải ngoại không được sở hữu quân đội, chỉ có thể dựa theo luật dân binh của Đại Tống mà tổ chức dân binh, số dân binh không được cao hơn một nửa phần mười dân số trong đất phong, cũng chính là không thể vượt qua năm phần trăm tổng dân số, về mặt trang bị cũng có hạn chế, không thể sở hữu quân nỏ, hỏa khí có lực sát thương lớn, và chiến thuyền từ vạn thạch trở lên.

Mặt khác trong chế độ quản lý lãnh địa ở hải ngoại, điều khoản quân đội cũng bị hủy bỏ, đảo và đất đai thương nhân mua về thậm chí ngay cả dân binh cũng không thể sở hữu, nếu cần quân đội, có thể tới quan phủ ở hải ngoại gần đó cầu viện.

Hai bộ luật pháp sau khi sửa lại đã được thông qua, nhưng vẫn còn chút chi tiết cần phải hoàn thiện.

- Bệ hạ, tư nhân mua hải đảo và đất phong nhất định phải có phạm vi giới hạn, vi thần đề nghị ở trong phạm vi vùng duyên hải của Đại Tống một nghìn dặm, tư nhân không thể trở thành lãnh chúa và quốc chủ, nhiều nhất chỉ có thể mua trang viên, quản lý cũng giống như các trang viên trong địa phận của Đại Tống.

Người đưa ra đề nghị này là giám sát ngự sử Thái Xác, cái phương án này của y được không ít đại thần tán thành, Vương An Thạch bước ra khỏi hàng nói:

- Bệ hạ, đề nghị của Thái ngự sử quả thật rất kịp lúc, mặt khác vi thần cũng bổ sung một chút, không chỉ là trong phạm vi vùng duyên hải Đại Tống ngàn dặm, mà ở trên đất đai các châu huyện đã hình thành của Đại Tống ở hải ngoại, đều chỉ có thể thích hợp với trang viên, bao gồm Côn Châu, phủ Lã Tống, phủ Lã Nam, Bảo Châu cùng với các phủ huyện phía nam đại lục.

Triệu Húc gật gật đầu, hỏi:

- Các vị tướng công khác có tán thành phương án của Thái ngự sử và Vương tướng công hay không?

Mấy người Phú Bật thảo luận một lát, Phú Bật khom người nói:

- Chúng thần đều ủng hộ!

Triệu Húc vui vẻ nói:

- Điều này là điều lệ bổ sung, sẽ thêm vào trong hai bộ luật pháp, ngoại trừ chuyện này ra, các khanh còn có đề nghị gì nữa không?

Phú Bật nói:

- Còn nữa chính là về việc nhận định quyền hạn của vương quốc, công quốc, quận, huyện và xã, Tri Chính Đường nhất trí cho rằng, nên do Tri Chính Đường trực tiếp quản hạch, mà không cần phải thông qua phủ kinh lược hải ngoại, còn có đất phong của hoàng tộc ở hải ngoại, cũng nên tuân thủ pháp lệnh phân đất phong hầu ở hải ngoại, còn nữa chính là việc liên quan tới giám sát hải ngoại, nên chế định điều lệ giám sát khác.

Đề nghị của Phú Bật được các đại thần nhất trí tán thành, Triệu Húc gật gật đầu,

- Có thể phê chuẩn!

Triệu Húc lại cao giọng hỏi:

- Ngoại trừ đề nghị trên đây, về luật phân đất phong hầu và luật quản lý lãnh địa ở hải ngoại, các khanh còn cần bổ sung thêm đề nghị gì, hoặc là có ý kiến phản đối không?

Triệu Húc hỏi ba lần, đều không có ai phản đối nữa, Triệu Húc liền gật đầu nói:

- Nếu không có ý kiến phản đối nào nữa, vậy hai điều vừa rồi sau khi hoàn thiện thì có thể thông qua, không tiếp tục tiến hành triều nghị nữa.

Giải tán tảo triều, mọi người túm năm tụm ba đi ra khỏi đại điện, mấy vị tướng công lại đi đến điện Tử Vi chờ đợi, thiên tử triệu tập bọn họ để thảo luận chuyện khác.

Phú Bật cười nói với mọi người:

- Đúng lúc mọi người đều ở đây, chúng ta cũng biểu quyết một chút đi!

Tất cả mọi người cười khổ một tiếng, thiên tử đều đã nói rõ là thông qua rồi, Tri Chính Đường biểu quyết còn có ý nghĩa gì nữa chứ, tuy nhiên mọi người cũng không có ý kiến gì, dù sao lúc triều hội, thiên tử rõ ràng đã hỏi qua ý kiến của mọi người, mấy vị tướng quốc cũng đã thảo luận qua, cho nên cũng coi như là Tri Chính Đường đã biểu quyết rồi, chỉ thiếu nghi thức giơ tay mà thôi.

Mọi người đều giơ tay tán thành, xem như hai bộ luật pháp này đã thông qua.

Dựa theo danh sách, trước mắt có một vương quốc, bảy công quốc, chín mươi bảy quận, huyện và xã thì vượt quá hai trăm.

Vương quốc duy nhất chính là đảo Bắc của Phạm Ninh, được phong là Sở quốc, đảo Nam phong là Tấn công quốc, chủ yếu là Tào Dật được phong làm Tấn quốc công, sáu công quốc khác đều ở xung quanh phủ Lã Tống, hầu như đều là hoàng thân quốc thích, điều kiện để được phong là vương quốc tương đối nghiêm khắc, cho dù là tự vương và quận vương tòng nhất phẩm cũng không được sắc phong, hoàng tộc cũng không ngoại lệ, chỉ có thể phong là công quốc, chỉ có vương gia chính nhất phẩm mới có tư cách phong vương quốc.

Lúc này, có thái giám hô lớn:

- Bệ hạ giá lâm!

Thiên tử đã đến, chúng tướng công đều vào chỗ, lúc này, thiên tử Triệu Húc đi vào đại điện, mọi người đứng dậy hành lễ.

Triệu Húc khoát tay,

- Các vị tướng công không cần đa lễ, mọi người tùy ý ngồi đi!

Mọi người đều tự ngồi xuống, Triệu Húc nói:

- Triệu tập mọi người đến đây là vì muốn thảo luận một chuyện, sáng sớm hôm nay trẫm nhận được tin tức cấp bách của Sở vương, khanh ấy đề nghị trẫm tăng binh thêm hai trăm ngàn, để hình thành khí thế nghiền ép đối với nước Liêu, trẫm cho rằng có thể thực hiện được, cho nên muốn cùng mọi người thảo luận một chút.

Tất cả mọi người đều thấy hơi kỳ quái, điều binh từ trước tới nay đều là quyền của thiên tử, nếu đã cho rằng khả thi, vậy thì điều binh là được rồi, còn muốn thảo luận gì nữa chứ?

Bình Luận (0)
Comment