Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1149 - Chương 1146

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1146
 

Chẳng lẽ là vì việc tiếp tế lương thảo vật tư, nhưng U Châu đã thu tập được số lương thực đủ để cung cấp cho một triệu quân ăn trong nửa năm và năm trăm ngàn gánh cỏ khô, cùng với các loại quân tư, lương thảo hẳn là không thiếu mới đúng, còn muốn thảo luận cái gì nữa?

Vẫn là Phú Bật phản ứng nhanh nhất, ông khẽ cười nói:

- Bệ hạ là muốn ngự giá thân chinh sao?

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh ngộ, hoá ra quan gia muốn ngự giá thân chinh, vậy thì phải dẫn nửa triều đình đi rồi, khó trách phải thảo luận với Tri Chính Đường.

Triệu Húc hơi có chút xấu hổ, gật đầu nói:

- Trong thư Sở vương cũng đề nghị trẫm ngự giá thân chinh, kế hoạch vốn dĩ là trong hai năm thì có thể diệt được Liêu, nhưng hiện tại xem ra, thời cơ diệt Liêu đã nhanh hơn trước nhiều rồi, đây là đại sự trăm năm của Đại Tống, trẫm muốn tận mắt làm chứng.

Văn Ngạn Bác cũng cười nói:

- Đây đúng là việc trọng đại trăm năm, chúng thần cũng muốn tận mắt chứng kiến, cho dù bệ hạ không muốn đi, chúng thần cũng sẽ cổ động bệ hạ ngự giá thân chinh.

Mọi người mồm năm miệng mười, đều tỏ vẻ ủng hộ ngự giá thân chinh, Triệu Húc mừng rỡ, lập tức nói:

- Nếu các vị ái khanh đã đồng ý, trẫm sẽ lập tức hạ chỉ, triệu tập hai mươi vạn dân binh từ lộ Kinh Đông, phủ Khai Phong, phủ Ứng Thiên cùng với phủ Hà Nam đến kinh thành, thêm vào một trăm ngàn ngự lâm quân, tổng cộng ba trăm ngàn đại quân đi theo trẫm ngự giá thân chinh.

Ý chỉ của Triệu Húc nhanh chóng được truyền đạt đến các châu phủ của lộ Kinh Đông, cùng với phủ Khai Phong, phủ Hà Nam và phủ Ứng Thiên, hai trăm ngàn dân binh nhanh chóng đến kinh thành tập kết, sau khi bọn họ ở kinh thành thay đổi trang bị, lập tức trở thành quân thủ vệ, cùng với một trăm ngàn cấm quân đi lên phía bắc đến phủ Yến Sơn.

Bảy ngày sau khi ý chỉ tập kết binh lực của Triệu Húc được truyền đạt xuống, ba trăm ngàn đại quân đi theo thiên tử Triệu Húc cùng với mấy trăm triều thần trùng trùng điệp điệp lên bắc đến phủ Yến Sơn, đồng thời Triệu Húc phong U Châu làm thủ đô thứ hai, lấy việc tuần tra thủ đô thứ hai làm lí do, ngự giá thân chinh đến nước Liêu.

Cuộc chiến vây khốn thành Liêu Dương đã tiến hành được mười ngày rồi, quân Tống lợi dụng máy bắn đá siêu cấp tiến hành tấn công tàn khốc vào thành Liêu Dương, ba lần hỏa thiêu toàn thành, cùng với hai lần chấn thiên lôi bùng nổ toàn thành, hơn một nửa cư dân và ba vạn quân đội đã chết trong lửa lớn và hai lần bùng nổ, thành Liêu Dương đã vỡ nát, gần như không có một nhà nào là nguyên vẹn, hành cung chiếm mấy ngàn khoảnh đất của Gia Luật Hồng Cơ bị đốt thành bãi đất trống.

Tối hôm đó, lại là một đêm bùng nổ, nhưng lần bùng nổ này là nhằm vào tường thành, quân Tống dùng một trăm hai mươi quả thiết hỏa lôi loại lớn dùng để nổ thành, liên tục phát nổ long trời lở đất khiến mặt đất khắp nơi rung chuyển, giống như đã xảy ra một trận động đất quy mô nhỏ vậy, tường thành chu vi đạt tới năm mươi dặm của thành Đông Kinh Liêu Dương bị nổ sụp một nửa, bụi và khói dày đặc tràn ngập cả thành trì.

Hửng sáng ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên tường thành đã bị tổn hại nghiêm trọng, khắp nơi đều là những mảng tường thành lớn đã sụp xuống, cảnh tượng bên trong thành trì hoàn toàn bộc lộ ra bên ngoài, bên trong thành trì là một mảng tối đen như mực, những kiến trúc gần tường thành hoàn toàn bị thiêu hủy, khắp nơi đều là cảnh đổ nát thê lương.

Tào Thi nhìn thảm cảnh bên trong thành, khẽ lắc đầu thở dài:

- Quá tàn khốc rồi.

Chủng Ngạc lại lạnh lùng nói:

- Tào tướng quân, đây là chiến tranh diệt quốc, không được có chút lòng dạ đàn bà, liên quan đến ổn định và hòa bình lâu dài của Liêu Đông, nhất định phải dùng thủ đoạn tàn khốc làm cho đám người Khiết Đan phải kinh sợ, nếu như thủ đoạn quá mức hòa hoãn mềm mại, sau này sẽ để lại hậu hoạn vô cùng, hơn nữa bốn vạn quân bên trong thành đều là kỵ binh tinh nhuệ của nước Liêu, nếu có thể, tốt nhất là tiêu diệt toàn bộ.

Lúc này, một nhóm kỵ binh khổng lồ từ trong thành chạy nhanh như chớp ra ngoài, ước chừng gần hai vạn người, Chủng Ngạc lập tức ra lệnh:

- Lập tức phát tín hiệu, quân địch giết ra ngoài rồi!

Đó chính là hai vạn kỵ binh tinh nhuệ do Tiêu Duy Tín dẫn đầu muốn phá bỏ vòng vây, bốn vạn kỵ binh bên trong thành bị chết cháy chết nổ mất một nửa, Tiêu Duy Tín thấy không thể cứu vãn nữa rồi, liền buông bỏ phủ Liêu Dương, dẫn đầu hai vạn kỵ binh còn dư lại phá vây, về phần bên trong thành còn có mấy vạn binh lính mới chiêu mộ, y cũng không quản nữa rồi.

Bọn họ không dừng lại, nhanh chóng tháo chạy về phía bắc, chuẩn bị chạy đến Thượng Kinh.

Lúc này, mấy mũi hỏa tiễn bay lên trời, bùng nổ trên không trung, đây là nói cho đội quân mai phục ở phía trước biết quân địch đã phá vây chạy ra khỏi rồi.

Hai vạn kỵ binh chạy thẳng về phía bắc, chạy khoảng năm mươi dặm, sông Liêu phía trước liền gãy khúc chảy về phía đông.

Tiền phương liền bước vào khu vực đồi núi, phía trước là một dòng sông dài chừng hai ba mươi dặm, hai bên bờ sông là vách núi, quân Liêu chậm rãi men theo lòng sông mà đi, bọn họ kìm hãm tốc độ, rất nhiều binh lính thấy nước không sâu, liền nhảy xuống ngựa, đến bên bờ sông rửa ráy uống nước, trong lòng Tiêu Duy Tín cũng thoáng thả lỏng, bọn họ đã chạy được năm mươi dặm, hẳn là đã thoát khỏi sự truy kích của quân Tống rồi.

Tuy nhiên nước sông lại ít khiến y thấy hơi kỳ quái, hiện tại chính là thời kỳ nguồn nước dồi dào, nước sông làm sao có thể nông thế này được?

Bỗng nhiên phía sau truyền đến một trận âm thanh vang như sấm rền, Tiêu Duy Tín vừa quay đầu lại, lập tức sợ tới mức hồn bay phách lạc, chỉ thấy sóng trắng ngập trời, nước sông cuồng bạo giống hệt như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương vậy, mãnh liệt đánh về hướng bọn họ.

Hắn liền quay đầu ngựa lại chạy như điên, bọn lính hoảng sợ hô to, giục ngựa chạy trốn, mấy ngàn binh lính đang ở giữa sông tắm rửa căn bản không kịp chạy, trong nháy mắt bị nước sông nuốt chửng.

Quân Liêu đang bỏ chạy, nhưng nước sông càng lúc càng nhanh, không ngừng nuốt chửng quân Liêu đang chạy trốn, khi cách cửa sông năm sáu dặm, nước sông lao nhanh đến đã nuốt chửng Tiêu Duy Tín và ba trăm thân binh của y, hai vạn kỵ binh không một ai thoát khỏi, toàn bộ bị sông Liêu nhấn chìm

Dân chúng bên trong thành Liêu Dương dìu già dắt trẻ từng đội từng đội từ bên trong thành đi ra, có những binh lính bị cưỡng ép nhập ngũ cũng đã sớm cởi bỏ áo giáp, khôi phục lại bộ dạng bình dân của mình.

Quân Tống cũng không có truy cứu, coi bọn họ là dân thường, bên trong thành vốn là có hai mươi mấy vạn dân chúng, hiện tại chỉ còn lại có hơn mười bốn vạn người, phần lớn dân chúng bị chết đi đều chôn thân ở trong biển lửa hoặc là bị nổ chết.

Mỗi người đều sợ hãi vạn phần, binh lính quân Tống ở hai bên lạnh lùng nhìn chăm chú, nguyên một đám người run cầm cập, trải qua mười ngày khủng bố kinh hoàng kia đã khiến bọn họ triệt để sợ vỡ mật, lúc này bọn họ dường như là từ trong địa ngục bò ra vậy, vừa kích động, vừa sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment