- Hoàng tổ phụ nói với trẫm, mối đe dọa trong tương lai của Đại Tống vẫn là đến từ Mạc Bắc và Đông Bắc, thế nên trẫm rất tán thành cách mà thái sư giải quyết người Bột Hải, nhưng sau này thì sao? Sau này Đại Tống nên đối mặt thế nào với sự đe dọa của Mạc Bắc và Đông Bắc?
Phạm Ninh khẽ cười:
- Ba bộ tộc lớn ở phương Bắc sẽ tàn sát, đối địch lẫn nhau trong thời gian dài, cũng giống như cách mà vi thần khuyên bệ hạ vậy, phong hai Khả Hãn, khiến cho ba bên không hòa thuận, nhưng Đại Tống nhất định phải chú ý quan sát chặt chẽ động thái của thảo nguyên, không thể để cho bất kì bộ tộc nào lớn mạnh, khi một bộ tộc trở nên lớn mạnh, thì nên hỗ trợ đối thủ của bộ tộc đó, thế nên cơ quan tình báo vô cùng quan trọng, bệ hạ nhất định phải coi trọng.
Triệu Húc gật đầu:
- Trẫm cũng hiểu rất rõ.
Phạm Ninh lại nói:
- Về phía đông bắc, bệ hạ phải chú ý tới người Thất Vi, hiện giờ người Khiết Đan, Nữ Chân và người Hề Nhân đều đã bị tiêu diệt, vi thần lo rằng người Thất Vi sẽ nhanh chóng xuống phía nam bù vào chỗ trống, bệ hạ phải nhanh chóng mở rộng về phía đông bắc, khi cần thiết có thể thực hiện chế độ quân hộ, để quân sĩ dẫn theo người nhà đến vùng đông bắc khai hoang định cư, ngoài ra phải vạch rõ ranh giới với người Thất Vi, không cho phép bọn chúng vượt qua Hắc Thủy, một khi người Thất Vi cố tình xuống phía nam, bệ hạ phải nhanh chóng phái binh trấn áp xua đuổi.
Thực ra Phạm Ninh lo lắng một nhánh người Thất Vi, bộ Mông Ngột, cũng chính là người Mông Cổ sau này, có điều hiện giờ bộ lạc này vẫn chưa xuất hiện, Phạm Ninh cũng không thể nói quá nhiều, chỉ có thể để Triệu Húc tự mình đi quan sát mà thôi.
- Thái sư còn muốn về kinh thành không?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Thần dự định đi Kình Châu, tham gia nghi lễ thành lập huyện đầu tiên, sau đó đến Côn Châu, rồi lại đến Tuyền Châu, sau khi tập trung ở Tuyền Châu rồi ngồi thuyền xuôi về phía Nam.
Triệu Húc thở dài:
- Thái sư lần này đi, không biết tới khi nào trẫm mới có thể gặp lại.
- Bệ hạ, vi thần là an phủ sứ kiêm tổng đốc nam lục địa, ít nhất là cứ cách hai năm sẽ về kinh báo cáo công tác một lần, bệ hạ không cần phải lo lắng.
Triệu Húc nghĩ cũng phải, y gật gật đầu lại hỏi:
- Đối với cải cách trong nội bộ Đại Tống, thái sư thấy thế nào?
- Bệ hạ, vi thần là người sáng lập cũng là người dẫn dắt phái cải tiến, thực tế cho thấy, phái cải tiến đã thành công, không chỉ có thể hoá giải các loại mâu thuẫn, mà còn tránh được tình trạng chia rẽ trong Đại Tống, bệ hạ, một khi Đại Tống xuất hiện phái cải cách và phái bảo thủ, thì sẽ không thể tránh khỏi sự tranh chấp giữa các đảng, đây là một khối u ác tính của triều đình, nếu như không loại bỏ kịp thời, sớm muộn Đại Tống cũng sẽ bị hủy trong tay nó, vi thần không dám hi vọng xa vời rằng bệ hạ sẽ trở thành phái cải tiến, chỉ mong bệ hạ có thể lắng nghe ý kiến của các triều thần nhiều hơn, nhất định không được độc đoán quyết định sách lược.
Triệu Húc gật đầu:
- Thái sư nói rất đúng, trẫm ghi nhớ rồi!
- Bệ hạ, thần phải cáo từ rồi.
- Đi đi! Thay trẫm cai quản nam đại lục cho tốt.
Tối hôm đó, Phạm Ninh dẫn theo hơn trăm tùy tùng ngồi thuyền thâu đêm rời khỏi phủ Liêu Dương.
Rất nhiều đại thần tiễn hắn lên thuyền, nhìn thuyền lớn rời xa.
Từ đó, hình ảnh cũng như sức ảnh hưởng của Phạm Ninh trong triều đình liền nhạt dần, nhưng tên tuổi của hắn vẫn luôn được triều đình khắc ghi.
.....
Hai con thuyền lớn vạn thạch mà Phạm Ninh ngồi đã ra khỏi Liêu Hà, lại đi đến Đam Châu ở tận cùng phía nam của bán đảo Cao Ly.
Đam Châu là châu đầu tiên ở ngoài biển mà Phạm Ninh khai thác, trước mắt là châu phát triển yếu nhất, một là do tài nguyên trên đảo không nhiều, người lại ít, tiếp đó là chưa có mối thương mại giữa triều Tống và Cao Ly, ngoài ra, Đam Châu cũng phải gánh vác trọng trách là trạm trung gian giữa triều Tống và Côn Châu.
Tri châu của Đam Châu tên là Thẩm Nam Sinh, y nhiệt tình tiếp đãi khi Phạm Ninh tới thăm, dẫn Phạm Ninh đi tham quan khu kinh tế chủ yếu của Đam Châu.
Hai người đi qua từng vùng đồi núi, hai bên trồng đầy những cây cam quýt rộng mênh mông vô bờ.
- Điện hạ, trước mắt Đam Châu chủ yếu là ngành nông nghiệp và ngành đóng thuyền, nông nghiệp trồng lúa nước, có thể giải quyết việc tự cung cấp lương thực, ngoài ra cam quýt ở Đam Châu rất nổi tiếng, kinh thành gọi "cam Đam", vỏ mỏng, mọng nước, ngọt mát, vô cùng được ưa chuộng, mỗi năm chuyển ba triệu giỏ cam quýt lớn tới kinh thành, chỉ khoản này, thu nhập của Đam Châu đã được hai triệu quan, sau đó mua về các loại vật dụng hàng ngày như vải vóc, bánh trà vân vân, vẫn còn thừa chút ít.
Phạm Ninh gật đầu nói:
- Cam quýt cũng thuộc loại có lúc được mùa và có lúc mất mùa đúng không! Nếu như là năm mất mùa, sản lượng thấp, thu nhập sẽ giảm mạnh, lúc đó phải làm sao?
- Ngoài số cam quýt tươi vận chuyển đến kinh thành ra, chúng tôi còn dùng cam quýt nấu rượu, bán cho Cao Ly, mỗi năm cũng kiếm được bảy tám mươi vạn quan, tiếp đó nữa là đóng thuyền!
- Đóng thuyền ư?
Phạm Ninh có chút ngạc nhiên:
- Tại sao ta không biết Đam Châu còn có ngành đóng thuyền nữa?
- Khởi bẩm điện hạ, ngành đóng thuyền của Đam Châu chỉ là dóng những con thuyền dân nhỏ khoảng nghìn thạch, chủ yếu là bán cho Nhật Bản và Cao Ly, việc này đã được triều đình cho phép, có điều ngành đóng thuyền chỉ vừa mới bắt đầu, phải năm tới nữa mới có thu nhập, đoán chừng mỗi năm cũng kiếm được khoảng năm triệu quan.
Buổi chiều, bọn họ đến xưởng thuyền của Đam Châu, trong xưởng thuyền có hơn nghìn người thợ đang bận rộn làm việc, làm rất hăng say, một con thuyền dân nghìn thạch đã có được hình dáng rồi.
- Đây là xưởng thuyền của triều đình ư?
Thẩm Nam Sinh cười giới thiệu:
- Thợ đóng thuyền đều đến từ các xưởng thuyền của Đại Tống, người bản địa chúng tôi chỉ cho phép bọn họ vào vườn cam quýt, nhưng đóng thuyền thì không được để người ngoài vào, tránh việc kĩ thuật đóng thuyền bị tiết lộ ra bên ngoài.
Phạm Ninh chỉ cười cười, không nói gì hết, trên thực tế, phòng tránh việc để lộ kĩ thuật đóng thuyền là rất khó, nếu như Nhật Bản và Cao Ly thực sự muốn, bọn họ hoàn toàn có thể đưa ra giá cao để mua chuộc thợ thủ công già của xưởng đóng thuyền, giống như đảo Bắc dời cả xưởng đóng thuyền của Chu thị đi khỏi vậy.
Việc này hắn cũng từng phản ánh với triều đình, triều đình cũng chỉ ghi tên những thợ đóng thuyền lớn vạn thạch vào danh sách để quản lí, còn những thợ đóng thuyền bình dân cơ bản đều bỏ qua cả.
Thế nên việc đóng thuyền khoảng nghìn thạch, hiện giờ không phòng được việc lộ kĩ thuật đâu.
- Đó là gì?
Phạm Ninh chỉ vào một tòa nhà kho lớn ở phía xa và hỏi, hắn hơi lấy làm lạ, lại còn có binh sĩ đứng ở cửa canh gác nữa.
- Đó cũng là xưởng đóng thuyền, không phải chỉ là tạo linh kiện, mà chính là tạo trục thuyền của thuyền lớn vạn thạch.
Phạm Ninh đột nhiên có hứng thú cười nói:
- Đi xem nào!
Trong công xưởng rộng lớn rất yên tĩnh, chỉ có mấy chục thợ thủ công đang làm việc đâu vào đấy, ngược lại hoàn toàn đối lập so với không khí làm việc ngút trời ở bên ngoài.