- Đây là đám thợ thủ công lão luyện mà Quân Khí Giám đã đặc biệt từ kinh thành phái đến, lợi dụng Đam Châu có núi sâu gỗ lớn, chuyên tạo long cốt của những con thuyền lớn vạn thạch, một cái long cốt cần ít nhất từ năm năm trở lên mới tạo ra được, thế nên phải vài năm sau mới thấy được kết quả.
Phạm Ninh nhìn thấy từng cái long cốt rất lớn được dựng đứng ở góc tường, ít nhất có đến mấy trăm cái, còn có mấy chục cái long cốt của thuyền lớn hai vạn thạch trở lên.
Mỗi một long cốt đều phải lặp lại việc quét sơn dầu, ngâm dầu, phơi khô ở chỗ râm, sau đó lại quét sơn, ngâm dầu, quá trình này phải kéo dài năm năm mới có thể tạo ra một long cốt đạt chỉ tiêu.
- Thu nhập từ những long cốt này, Đam Châu có phần không?
Phạm Ninh cười hỏi.
Thẩm Nam Sinh lắc đầu:
- Thực ra đây là công xưởng đóng thuyền của Quân Khí Giám, không có liên quan đến Đam Châu, chỉ có xưởng đóng thuyền phía ngoài mới là của chúng tôi.
Triệu Húc nổi hứng, nói với Phạm Ninh:
- Trẫm lại muốn gặp tên Hàn Phu này.
Phạm Ninh cười nói:
- Hiện giờ bệ hạ gặp y vẫn không thỏa lắm, hay là bệ hạ ngồi ở phòng trong, để thần ở đây hỏi y tình hình cụ thể.
- Cũng được!
Triệu Húc liền ngồi ở bên trong phòng sách, kéo cửa lại, y có thể nghe rõ ràng cuộc trò chuyện ở bên ngoài.
Không lâu sau, Hàn Phu được dẫn vào, ông ta khoảng năm mươi tuổi, xuất thân là tiến sỹ nước Liêu, làm quan ở nước Liêu đã hơn hai mươi năm, hiện đảm nhiệm chức tham tri chính sự.
Phú Bật từng được phái làm sứ giả tới nước Liêu, có quen biết Hàn Phu, ông ta mỉm cười nói:
- Hàn tri chính, đã lâu không gặp.
- Thì ra là Phú tướng công, Văn tướng công cũng ở đây, vị này là…
Ánh mắt ông ta hướng về phía Phạm Ninh, Phạm Ninh cười nhạt nói:
- Tại hạ Phạm Ninh!
- Thì ra là Sở Vương điện hạ, tại hạ thất lễ rồi.
Hàn Phu vội vàng cúi người hành lễ, Phạm Ninh xua tay, khách khí nói:
- Mời Hàn tướng công ngồi!
Hàn phu ngồi ở phía đối diện, một cung nữ dâng trà lên, Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Nghe nói nước Liêu dự định dời đô, không biết định dời đến đâu?
- Đã quyết định rồi, điểm đầu tiên sẽ dời đến thành Kim Sơn ở chân núi phía Bắc Kim Sơn, nơi đó là vùng đất ranh giới ở tận cùng phía Tây của nước Liêu.
Kim Sơn chính là núi A Nhĩ Thái ngày nay, cũng là lãnh thổ tận cùng về phía Tây của nước Liêu, nước Liêu đã xây một tòa thành Kim Sơn ở đó, có một ngàn binh sĩ đóng quân, nhưng trước kia lúc xây thành có thế nào cũng không ngờ được, có một ngày nơi đây sẽ trở thành thành đô của nước Liêu, đây giống như giới quý tộc giàu có chuyển nhà về ở trong vài gian nhà lá rách nát mà tổ tiên để lại dưới quê vậy, khiến cho các vị tướng công Đại Tống đều vì vậy mà cảm thán thay.
Phạm Ninh nhíu mày, hắn nghe ra trong lời nói có ẩn ý, liền hỏi:
- Điểm đầu tiên là thành Kim Sơn, vậy điểm thứ hai thì sao?
Hàn Phu thở dài nói:
- Nước Liêu đã có một nửa là canh tác nông nghiệp, chân núi phía Bắc Kim Sơn không phải nơi phù hợp để làm thành đô của nước Liêu trong thời gian dài, chỉ là nơi dừng chân tạm thời, nơi mà thiên tử chúng tôi thực sự muốn đến là Toái Diệp, ở nơi đó xây dựng nước Liêu mới.
Phản ứng đầu tiên của Phạm Ninh chính là Tây Liêu, trong lịch sử, nước Liêu bị nước Kim tiêu diệt, Gia Luật Đại Thạch đã thành lập Tây Liêu ở Toái Diệp, sau cùng bị Mông Cổ tiêu diệt, hôm nay Gia Luật Hồng Cơ cũng định đi theo con đường này ư?
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Muốn đến Kim Sơn cũng không dễ dàng, chưa nói đến nơi đó vốn dĩ thuộc phạm vi thế lực của bộ Nãi Man, dọc đường còn có sự tập kích quấy nhiễu của bộ Đạt Đán và bộ Liệt Sơn, các người làm thế nào để bảo vệ mấy chục vạn phụ nữ và trẻ em dời về phía Tây?
Hàn Phu im lặng một lát nói:
- Chỉ cần Đại Tống có thể khoan hồng, cho phép nước Liêu dời về phía Tây, không tiếp tục đuổi cùng giết tận, chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích, còn về phần đạo chích ở thảo nguyên, chúng tôi không hề sợ, hơn nữa có nước Liêu ở phía tây sẽ kiềm chế được du mục ở thảo nguyên, ít nhất phương bắc của Đại Tống có thể thái bình trăm năm.
- Hàn tướng công đến đây chính là vì việc này ư?
- Đúng vậy!
Phạm Ninh và Phú Bật liếc mắt nhìn nhau ra hiệu, Phú Bật nói:
- Chuyện này bọn ta phải bẩm báo với thiên tử, đợi thảo luận xong mới quyết định, Hàn tướng công hãy đợi thêm một hai ngày nữa!
Hàn Phu nhìn chằm chằm vào cửa thư phòng, đứng dậy cáo từ rời khỏi.
Lúc này, thiên tử Triệu húc liền bước ra cười nói:
- Không ngờ nước Liêu lại muốn dời đô đến Toái Diệp, các vị ái khanh thấy có khả năng này không?
Phạm Ninh cười nói:
- Toái Diệp là trung tâm thống trị của Hắc Hãn, nước Liêu chắc chắn phải quyết một trận chiến sinh tử với Hắc Hãn, thực ra vi thần cảm thấy, nước Liêu dời về phía Tây, chưa chắc đã là chuyện xấu.
- Từ phương diện nào mà khanh lại cảm thấy như vậy?
- Mấu chốt là câu nói đó, nước Liêu hiện giờ có phân nửa là canh tác nông nghiệp, nếu bọn họ có thể đứng vững ở Toái Diệp, sớm muộn gì cũng đối kháng kịch liệt với Hồi Hột Tây Châu, điều này sẽ giúp ích rất lớn cho việc thu phục Tây Vực của chúng ta sau này.
- Phạm ái khanh nhận thấy có thể đàm phán giảng hòa ư?
- Vi thần thấy rằng có thể thử, vi thần cũng không có ý muốn tiêu diệt hoàn toàn nước Liêu, có sự tồn tại của nước Liêu, quả thực có thể kiềm chế được sự lớn mạnh của dân tộc du mục trên thảo nguyên, thậm chí chúng ta có thể ký kết hiệp ước với nước Liêu, chỉ cần nước Liêu chịu hủy bỏ đế hiệu, chúng ta có thể giúp họ đoạt lấy Toái Diệp, ngược lại, nếu như không đồng ý, thì việc dời đô của nước Liêu sẽ không đến được Kim Sơn.
Phú Bật và Văn Ngạn Bác đều tán thành phương án mà Phạm Ninh đề xuất, Hàn Kỳ cũng đồng ý, dù sao nước Liêu cũng không còn là mối lo ngại đối với Đại Tống nữa, điều duy nhất khiến Đại Tống không hài lòng chính là đế hiệu của nước này, nếu như nước Liêu có thể từ bỏ đế hiệu, đây là phương án mà hai bên đều có thể chấp nhận được.
Ngày hôm sau, Phú Bật đưa ra điều kiện của triều Tống với tham tri chính sự Hàn Phu, Hàn Phu lập tức gửi bồ câu đưa thư về Thượng Kinh, lúc này chủ lực quân Tống cách Thượng Kinh chưa đến bốn trăm dặm, mất thời gian nửa ngày, Gia Luật Hồng Cơ đã nhận được thư của Hàn Phu.
- Vẫn là muốn chúng ta từ bỏ đế hiệu!
Gia Luật Hồng Cơ chỉ thấy quặn đau trong lồng ngực, gã sợ đệ đệ nhìn ra được, nên cố gắng kìm nén cơn đau.
Gia Luật Hồng Thái không phát hiện ra sự bất thường của huynh trưởng, ông ta tỉ mỉ xem bức thư rồi nói:
- Triều Tống nói họ sẽ giúp chúng ta đoạt lấy Toái Diệp một cách thích đáng, giúp đỡ một cách thích đáng này ý là gì?
- Còn có thể là gì, chẳng qua là cho chúng ta một ít sắt thô, lẽ nào triều Tống còn có thể cho chúng ta thiết hỏa lôi ư?
- Thần đệ cảm thấy chúng ta có thể thử một lần!
- Chúng ta có thể có điều kiện là dùng thiết hỏa lôi, như do quân Tống quản lí trông coi, quân Tống sử dụng, chúng ta không can dự.