Tám vạn quân Cao Ly dưới sự thống lĩnh của thái tử Vương Huân, nhanh chóng chạy đến vịnh Khai Kinh cách đó mười mấy dặm, lúc cách đó chỉ còn hai dặm, Vương Huân cưỡi trên ngựa, nhìn thấy phía xa có vô số thuyền lớn trên vịnh, mấy chục con thuyền đang ở bên bờ, không ít binh sĩ đang vận chuyển thứ gì đó xuống dưới.
Vương Huân lập tức mừng rỡ, chủ lực quân Tống vẫn chưa xuống thuyền, đây chính là cơ hội của bọn họ.
Vương Huân lập tức ra lệnh:
- Giết!
- Giết!
Tám vạn đại quân như thủy triều tấn công về phía bến tàu ở nơi xa.
Trên một con thuyền lớn ở cách bến tàu không xa, Phạm Ninh lạnh lùng nhìn thấy tám vạn quân Cao Ly đang giết đến.
Hắn lập tức mệnh lệnh:
- Bắn hỏa tiễn!
Ba cây hỏa tiễn lập tức được bắn lên bầu trời, phát ra ánh sáng đỏ rực trên không trung.
Lúc này, mười vạn thiết kỵ tinh nhuệ của quân Tống ở phía Nam cách đó mười dặm lập tức hành động, mười vạn kỵ binh tinh nhuệ giống như biển đen lao nhanh tới, che trời phủ đất tiến tới đánh giết quân Cao Ly từ phía sau.
Mười vạn kỵ binh của quân Tống đã lên bờ từ sớm rồi, thuyền chiến của triều Tống tiếp tục hướng về phía bắc, làm ra vẻ như quân đội chuẩn bị lên bờ tập kết ở bến tàu phía bắc vậy.
Như vậy đã khiến cho quân Cao Ly nhìn nhầm, cho rằng quân địch chỉ có hơn nghìn thuyền chiến này, để bọn họ dốc hết toàn lực đánh tới, trong trận chiến này, kỵ binh và bộ binh gặp nhau, đó chính là sự đồ sát nghiêng về một phía, bộ binh muốn đối kháng với kỵ binh, chỉ có thể dựa vào quân trận, hiện giờ quân Tống bày ra cái bẫy, quân Cao Ly lại phán đoán sai, nên đã đánh mất cơ hội tập kết quân trận.
Binh sĩ trên bến tàu đã trốn vào thuyền lớn, lúc quân Cao Ly tới cách đó năm mươi bước, mấy chục chiếc thuyền chiến dùng nỏ pháo thép tinh bắn ra mấy trăm quả thiết hỏa lôi.
Thiết hỏa lôi liên tiếp nổ tung trong đám người, chốc lát máu thịt tung tóe, không ít binh sĩ bị nổ bay lên trời, bao nhiêu tiếng kêu thảm thiết, một quả thiết hỏa lôi phát nổ, thì mấy trăm người ở xung quanh đều bị chết nổ hoặc bị thương.
Binh sĩ quân Cao Ly bị một cú đánh đầu, bị đánh đến quay cuồng, đội ngũ đại loạn, bọn họ quay đầu lại hoảng hốt chạy trốn.
Vương Huân tức giận quát lớn:
- Những tên ngu xuẩn này, ai bảo bọn chúng đến gần thuyền như vậy chứ.
Chính vào lúc này, thân binh của y chỉ về phía sau hoảng sợ kêu lớn:
- Điện hạ… điện hạ, đó là cái gì vậy?
Vương Huân quay đầu lại nhìn, sợ đến hồn bay phách lạc, chỉ thấy ở cách đó hai dặm bụi bay tung tóe, che lấp trời đất, mặt đất rung chuyển, phát ra âm thanh như sấm rền nổ vang.
- Là kỵ binh!
Y lập tức kêu lớn:
- Quân đội tập kết dàn trận!
Đã không kịp rồi, hầu hết các binh sĩ vẫn còn đang bị hoảng loạn bởi sức nổ của thiết hỏa lôi, bọn họ chỉ muốn chạy trốn khỏi bến tàu càng xa càng tốt.
Chỉ trong chốc lát, mười vạn thiết kỵ tinh nhuệ đã giết tới vị trí cách đó trăm bước, thân binh thấy tình thế nguy cấp, bèn cùng Vương Huân trốn chạy như điên.
Lúc này, quân Cao Ly mới phát hiện kỵ binh đã giết đến trước mặt rồi, bọn họ hét lên tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, mười vạn thiết kỵ nhẹ nhàng xông vào giết tan tác đội quân Cao Ly.
Trận chiến này mười vạn thiết kỵ của quân Tống đại thắng tám vạn quân Cao Ly, giết hơn sáu vạn quân địch, bắt sống hơn vạn người, giết đến nỗi máu chảy thành sông, thây phơi đầy đồng, Vương Huân chỉ dẫn vài nghìn người trốn về Khai Kinh, số còn lại của đội quân đều bị tiêu diệt, lúc này mới có một canh giờ sau khi y ra khỏi thành, quân Tống cũng phải trả giá bằng thương vong của mấy nghìn kỵ binh.
Kết quả của cuộc chiến đã định, mười vạn bộ binh bắt đầu lần lượt vào đất liền, rất nhanh sau đó đã hoàn tất việc tập kết, sau khi bọn họ xử lí xong thi thể, hai mươi vạn đại quân hùng hổ giết về phía Khai Kinh.
Tám vạn quân Cao Ly bị quân Tống đánh tan, tin tức toàn quân bị tiêu diệt đã khiến cho thiên tử Cao Ly Vương Huy sợ đến tê liệt, hiện giờ trong thành chỉ còn lại bốn vạn quân đội, làm sao chống đỡ được hai mươi vạn đại quân như hổ như sói kia, xử lý không tốt thì nước Cao Ly có khi bị diệt vong!
Vương Huy không còn dũng khí đối kháng với triều Tống nữa, sau khi mắng Lý Tử Uyên và Vương Huân một trận, vội vã phái phụ quốc sùng lộc đại thần Vương Ly ra thành cầu hòa.
Ngoài thành, hai mươi vạn quân Tống đã đóng doanh trại, bao vây Khai Kinh, trong đại trướng trung quân, Lưu Khuê người hiểu khá rõ về Cao Ly đang nói với Phạm Ninh về tình hình của Cao Ly.
- Quân đội Cao Ly có khoảng bốn mươi vạn quân, có điều khá phân tán, khu vực Bình Nhưỡng phía Bắc có mười vạn đại quân, phía nam có hơn mười vạn quân đối kháng Nhật Bản, còn binh lực ở kinh thành thông thường duy trì ở mức hai mươi vạn người, nhưng lần trước bọn họ đã phái năm vạn quân hộ tống người nước Bột Hải về quê, vì thế nên binh lực trong thành nhiều nhất chỉ có mười mấy vạn, hiện giờ đã bị chúng ta tiêu diệt tám vạn, binh lực trong thành đã không còn giữ nổi thành trì nữa rồi.
Hàn Giáng ở bên cạnh nói:
- Điện hạ định nhân cơ hội này tiêu diệt Cao Ly sao?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Ý của thiên tử là trừng phạt, không phải tiêu diệt, Cao Ly vốn là nước chư hầu của Đại Tống, sau khi giáo huấn nó một bài học nhớ đời, thì sau này nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Hàn Giáng lại hỏi:
- Có lẽ rất nhanh Vương Huy sẽ phái người đến cầu hòa, điện hạ định ra giá thế nào?
Phạm Ninh nói:
- Đầu tiên Cao Ly phải xin lỗi Đại Tống, thái độ phải thành khẩn, tiếp đó đối phương phải trả chi phí quân sự lần này cho quân Tống, ta muốn ít nhất là một triệu lượng bạc, thứ ba là chi phí bố trí ổn định cho người dân nước Bột Hải, bọn họ đưa mấy chục vạn người đến Đại Tống, đương nhiên phải do bọn họ bỏ tiền ra, khoản này cũng cần ít nhất là một triệu lượng bạc, thứ tư, đảo Thân Di chúng ta đã kinh doanh nhiều năm, phải cắt ra nhường cho Đại Tống, thứ năm, bọn họ phải rút quân khỏi nước Bột Hải cũ, đồng thời phải giao ra danh sách quý tộc nước Bột Hải, năm điều kiện này, chỉ cần bọn họ đồng ý, vậy thì khôi phục lại tình trạng ban đầu, quân Tống sẽ rút quân khỏi Khai Kinh, và mời vua Cao Ly đến Biện Lương làm khách.
Lúc này, có binh sĩ ở ngoài doanh trướng nói:
- Sứ giả vua Cao Ly phái đi đã tới, đặc biệt đến cầu kiến điện hạ!
Quả nhiên đến rồi, Phạm Ninh bèn cười với Hàn Giáng:
- Phiền Hàn công đi đàm phán với bọn họ, chính là năm điều kiện mà ta vừa nói.
Hàn Giáng gật đầu đi ra, Lưu Khuê nói:
- Điều kiện điện hạ đưa ra khá hà khắc, bọn họ liệu có đồng ý không?
- Hà khắc ư?
Phạm Ninh lắc đầu nói:
- Chỉ là kêu bọn họ bỏ ra hai triệu lượng bạc, bọn họ làm được mà.
- Vậy mấy chục vạn người Bột Hải phải xử lí thế nào?
Phạm Ninh cười nhạt một tiếng:
- Chia làm hai cách trị, một mềm một cứng, bắt buộc phải trấn áp thanh lý toàn bộ quý tộc ở bên trong, người dân bình thường thì khá dễ xử lí.
Lúc xế chiều, sứ giả Cao Ly lại đến doanh trại, đem đến tin tức xác thực.