Hàn Giáng cười nói:
- Xem ra năm điều kiện mà điện hạ đưa ra không hề cao, đối phương đã chấp nhận rồi, chỉ là việc cắt nhượng đảo Thân Di đổi thành nơi đóng quân vĩnh viễn vô điều kiện, như vậy có được không?
Phạm Ninh chắp tay phía sau bước vài bước nói:
- Được thì được, nhưng phía chúng ta đã nhượng bộ, vậy đối phương thì sao?
Hàn Giáng nói:
- Đối với việc này ty chức đã tăng số chi phí bố trí ổn định người Bột Hải lên hai triệu lượng bạc, đối phương cũng đã đồng ý rồi.
Phạm Ninh gật đầu:
- Mấy điều kiện khác bọn họ dự định thực hiện như thế nào?
- Chi phí quân đội bọn họ rất nhanh sẽ đưa tới, còn về xin lỗi, Vương Huy sẽ phái con trai đến diện kiến thiên tử Đại Tống thỉnh tội, sau đó số tiền an trí hai triệu lượng bạc bọn họ sẽ đưa đến một lượt.
- Vẫn còn một phần danh sách!
Phạm Ninh nhắc nhở.
Hàn Giáng đưa cho Phạm Ninh một cuộn giấy nói:
- Đây chính là danh sách quý tộc người Bột Hải, tổng cộng có bốn trăm bốn mươi bảy người.
Phạm Ninh mở cuộn giấy ra, thấy trên đó ghi dày đặc chi chít những cái tên, cũng viết được một thời gian rồi, không phải là mới tạo ra, hắn gật đầu:
- Phải xác nhận từng người một mới được.
- Còn có cái này!
Hàn Giáng đem một cuộn giấy khác đưa cho Phạm Ninh, Phạm Ninh mở ra, là một phần chiếu thư, chấp nhận để quân Tống đóng quân vô điều kiện vĩnh viễn ở đảo Thân Di.
Không lâu sau, trong thành dùng xe bò chuyển tới ba triệu lượng bạc.
Có thể thấy triều đình Cao Ly rất gấp gáp, hi vọng quân Tống sớm rút quân, Phạm Ninh lại có chút do dự, thảo luận với Hàn Giáng:
- Hàn công thấy chúng ta có cần đi gặp vua Cao Ly không?
Hàn Giáng suy nghĩ rồi nói:
- Nếu như thiên tử Cao Ly ra khỏi thành gặp điện hạ, vậy thì có nghĩa là Cao Ly đã đầu hàng, tính chất này có hơi nghiêm trọng, thực ra ty chức cảm thấy xử lí như bây giờ là tốt nhất rồi, vừa dạy cho bọn chúng một bài học nhớ đời, lại giữ cho Cao Ly một chút thể diện, điện hạ, ty chức đề nghị dừng lại ở đây, dù sao chúng ta cũng đã giết hơn sáu vạn người của đối phương rồi.
Phạm Ninh gật đầu:
- Vậy thì cứ làm theo lời của Hàn công đi!
Sáng sớm hôm sau, quân Tống ở ngoài thành rút lui, hơn nghìn thuyền chiến lần lượt rời khỏi vịnh Khai Kinh, khi xác nhận quân Tống đã rời khỏi, quân dân trong thành mới dám ùa ra, đào lấy những thi thể bị vùi lấp, tiến hành nhận xác và an táng, thờ tế, tiếng khóc vang khắp thành, Vương Huy lại hạ lệnh xây dựng Trung Liệt Từ, đưa tên của hơn sáu vạn người vào Trung Liệt Từ, hưởng thụ tế bái hằng năm, …
Ba ngày sau đó đại quân của quân Tống đã tới Thượng Kinh, Phạm Ninh thấy thành Thượng Kinh vô cùng cao lớn vững chắc, liền kiến nghị với Triệu Húc:
- Mặc dù chúng ta đã phá hủy Đông Kinh và Trung Kinh, nhưng vi thần kiến nghị nên giữ lại Thượng Kinh, dùng làm thành trì phòng ngự thảo nguyên của Đại Tống, giống như năm đó triều Đường xây ba tòa thành ở Âm Sơn vậy.
Phú Bật ở bên cạnh cười nói:
- Sở Vương điện hạ nói rất có lí, tòa thành trì này kiên cố như thế, dỡ xuống thì có hơi đáng tiếc, có thể dỡ bỏ cung điện vi phạm lệnh cấm, giữ lại thành trì dùng làm quân thành trên thảo nguyên của Đại Tống.
Triệu Húc vui vẻ gật đầu nói:
- Hai vị ái khanh đều nói đúng ý trẫm, vậy sẽ xử lí theo phương án của Phú tướng công.
Lúc này, một tên quan viên nước Liêu ở lại Đại Tống tới cầu kiến, Triệu Húc hỏi thăm một số tình hình, trong thành chỉ còn lại chưa đến nghìn người, đều là những người già không muốn rời khỏi quê hương, không còn người nào khác nữa.
Triệu Húc nhìn lên tường thành, trong lòng rất có hứng thú, liền nói với Phạm Ninh:
- Trẫm muốn lên thành xem một chút, Phạm ái khanh có thể đi cùng trẫm không.
- Thần tuân chỉ!
Mấy trăm tên thị vệ đi theo Triệu Húc và Phạm Ninh lên thành, bọn họ đứng thành nửa hình tròn ở phía xa để bảo vệ.
Phạm Ninh chỉ xuống dưới thành nói:
- Đó chính là nơi Gia Luật Hồng Cơ bị tên nỏ bắn trúng, cuối cùng vẫn bị mất mạng.
Triệu Húc thở dài nói:
- Trẫm không biết nên đánh giá thế nào về con người của Gia Luật Hồng Cơ, lúc đầu gã quả thực anh minh thần võ, đưa thực lực nước Liêu tới đỉnh cao, nhưng lại hơi giống với Lý Long Cơ, khiến cho Đại Đường lúc cực thịnh rồi lại suy yếu, Gia Luật Hồng Cơ quá chìm đắm vào lễ phật, ăn chơi xa xỉ, vô cùng lãng phí, lại thêm việc gã trọng dụng gian thần, trong loạn Trọng Nguyên giết quá nhiều trung thần và tướng tài, nước Liêu sao có thể không suy bại được?
- Bệ hạ, sự suy bại của nước Liêu, thực ra còn vì nhân khẩu của nó quá ít, lượng nhân khẩu chủ yếu không đủ để chống đỡ đất đai quá rộng lớn, liền xuất hiện những bộ tộc khác không đồng lòng như Nãi Man, Liệt Sơn, Nữ Chân, Gia Luật Hồng Cơ cũng ý thức được vấn đề này, liền muốn xâm lược vào phía nam Đại Tống, chiếm lĩnh Hà Bắc và Hà Đông, tăng cường thực lực để chống đỡ đất nước, chỉ tiếc là.
- Chỉ tiếc là gã đã gặp phải thái sư.
Triệu Húc nhìn Phạm Ninh một cái, khẽ cười nói:
- Trước khi trẫm xuất chinh đã hạ chỉ, chính thức sắc phong đảo Bắc thành vương quốc Sở, nơi đó là biên thùy tận cùng phía nam của Đại Tống, trẫm cũng muốn đi xem xem!
- Bệ hạ muốn đi, nhất định sẽ có cơ hội.
Triệu Húc đột nhiên cười nói:
- Đảo Bắc rất gần với đại lục nam đúng chứ!
Phạm Ninh gật đầu:
- Cũng gần giống như khoảng cách từ Tuyền Châu đến phủ Lã Tống vậy, ngồi thuyền ba ngàn thạch loại nhanh, năm ngày đã có thể tới nơi.
- Nếu như trẫm để ái khanh giúp đỡ cai quản đại lục nam, ái khanh sẽ không phản đối chứ!
Phạm Ninh ngạc nhiên:
- Bệ hạ!
Triệu Húc khẽ cười nói:
- Ái khanh là trụ cột của Đại Tống, đi thì có hơi đáng tiếc, nhưng trẫm đã chấp thuận, thì sao có thể đổi ý được, cho nên trẫm suy đi tính lại, ái khanh vừa có thể chăm lo đảo Bắc lại có thể cống hiến cho triều đình, cách tốt nhất chính là để ái khanh kiêm quản đại lục phía nam.
Phạm Ninh cười gượng trong lòng: "Triệu Húc vẫn không chịu để mình dễ dàng rời khỏi, vẫn muốn mình giữ mối quan hệ với triều đình."
Hắn chỉ có thể thở dài nói:
- Thần nguyện san sẻ nỗi lo với bệ hạ!
Triệu Húc mừng rỡ, chỉ cần Phạm Ninh vẫn là thần tử của Đại Tống, thì lúc Đại Tống gặp phải khó khăn, sẽ không sợ hắn không ra sức giúp đỡ.
- Tốt, trẫm chính thức phong khanh làm An phủ sử kiêm tổng đốc của nam lục địa, hi vọng khanh không phụ sự kì vọng của trẫm, làm cho đại lục nam nhanh chóng trở thành nơi giàu có của Đại Tống.
- Vi thần tuân chỉ!
Lúc này, một tên binh sĩ vội vã chạy tới, quỳ một gối nói:
- Khởi bẩm đại soái, phủ Liêu Dương có tình báo khẩn cấp!
Phạm Ninh ngạc nhiên, lúc này phủ Liêu Dương còn có tình báo khẩn cấp gì chứ? Hắn cầm lấy tình báo tỉ mỉ xem, đột nhiên trong đầu lóe ra một tia tức giận.
Triệu Húc thấy Phạm Ninh vẻ mặt khác thường liền hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Phạm Ninh đưa tình báo cho Triệu Húc nói:
- Một nhánh quân đội năm vạn người của Cao Ly hộ tống mấy chục vạn người nước Bột Hải vượt qua sông Áp Lục, đi đến vùng đất cũ lúc trước của nước Bột Hải.