- Không phải không tin, chỉ là rất cảm ơn tứ thúc kịp thời báo cho.
Phạm Đồng Chung cao hứng chà xát tay, lại nói:
- Tin tức thứ hai là miễn phí tặng cho cháu, tuy nhiên tin tức thứ nhất tứ thúc ta tốn hai quan tiền mới mua được đề thi, bằng không chúng ta chia ra, mỗi người một nửa, thế nào?
Trên trán Phạm Ninh xuất hiện ba vạch đen, hắn vốn tưởng rằng tứ thúc hai năm qua sẽ có chút tiến bộ, không ngờ rằng so với trước vẫn là tính tình đó, thay đổi biện pháp đòi tiền, bây giờ biện pháp này không ngờ đánh tới trên đầu mình rồi.
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút cười nói:
- Học chính của chúng ta cũng đoán vài đề thi, tứ thúc có hứng thú không?
Ánh mắt Phạm Đồng Chung sáng lên, đề Triệu học chính đoán vốn không phải ai cũng có thể lấy được, gã tốn hai quán tiền mua nói khảo đề đơn thuần bậy bạ, nhưng đề Triệu học chính đoán lại là loại tốt thật sự.
Gã vội vàng khoát tay chặn lại:
- Giữa thúc cháu chúng ta, tiền cũng không cần nói đến.
Gã coi như có chút thông minh, biết trước hết phải buông bỏ tính toán nhỏ nhặt của chính mình.
Phạm Ninh lúc này thong thả nói:
- Triệu học chính cho rằng Chu chủ khảo thiên về Mạnh Tử, lấy dân làm trọng, quân làm nhẹ, đối sách có thể từ phương diện dân sinh mà bắt tay vào làm, về đề nghị luận, Triệu học chính cũng cho rằng sẽ ra từ "Mạnh Tử", đề mặc kinh với đề thơ, Triệu học chính cho rằng không có cơ sở, không có đoán đề.
Phạm Đồng Chung sửng sốt một lúc lâu hỏi:
- Nhưng… đề thi đoán ở chỗ nào?
Phạm Ninh mỉm cười:
- Tứ thúc, Triệu học chính cũng không phải con giun trong bụng Chu chủ khảo, làm sao có thể đoán trúng được đề cụ thể.
- Nhưng Triệu học chính cho rằng đề đối sách là thi dân sinh, như vậy là đủ rồi, thúc chỉ cần có hiểu biết đầy đủ về dân sinh, cho dù đề thi là thế nào cũng đều ứng đối được, hơn nữa ở phương diện nông nghiệp, đề nghị tứ thúc bỏ chút công sức.
Phạm Đồng Chung lòng đầy thất vọng mà rời đi, đối với gã mà nói, gã cần phải lấy được đề thi chính xác, sau đó lại dùng tiền mời người làm bài, chỉ nói cho gã biết được phạm vi, đối với gã không có một chút ý nghĩa nào.
Phạm Ninh đứng ở cửa nhìn Phạm Đồng Chung đi ra, hắn không khỏi âm thầm lắc đầu.
Thực tế, Triệu học chính căn bản cũng không có đoán đề, Phạm Ninh là nhìn vào quan hệ thúc cháu, gợi ý cho tứ thúc sẽ thi nông nghiệp, chỉ cần tứ thúc tìm vài tác phẩm về khuyến nông xem thử, liền có thể viết ra một bài văn đối sách không tệ.
Nhưng ngay cả tác phẩm như vậy, tứ thúc Phạm Đồng Chung cũng không tìm được, trình độ như vậy còn muốn thi đậu khoa cử, chắc chắn là người ngốc nói mê rồi.
Lúc này, học chính Triệu Tu Văn từ phía sau đi tới, cười tủm tỉm hỏi:
- Tứ thúc của trò mang đến cho trò tin tốt gì vậy?
- Thúc mang đến cho con một đề, nói là đề nghị luận khoa cử năm nay bị lộ, gọi là "Vua Thuấn có năm hiền thần mà thiên hạ thịnh trị".
Triệu Tu Văn mỉm cười:
- Đề này là đề thi Huyện ba năm trước, tứ thúc trò còn nhớ rõ.
Triệu Tu Văn cười cười lại hỏi:
- Còn có tin tức gì thú vị không?
- Còn có tin về quan chủ khảo Chu Chấn, tin tức từ phía Tề Châu truyền đến, nói quan hệ giữa ông ta và Phú Bật không tệ.
Triệu Tu Văn gật gật đầu:
- Loại tin tức này vẫn luôn làm cho người ta chú ý, ba mươi năm trước chính là như vậy, từng thí sinh đều sẽ phỏng đoán tính cách của quan chủ khảo, sở thích và khuynh hướng chính trị, từ thi Giải đến thi Tỉnh đều là như thế này.
- Vậy học chính cảm thấy loại phỏng đoán này có ý nghĩa không?
Phạm Ninh lại hỏi.
Triệu Tu Văn khẽ mỉm cười:
- Đây chính là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí. (Mỗi người có một cách nhìn khác nhau)
- Bản thân học chính nghĩ thế nào?
Phạm Ninh vẫn không cam lòng, tiếp tục truy hỏi ngọn nguồn.
Triệu Tu Văn lắc đầu:
- Căn cứ kinh nghiệm của ta, nếu trò không để ý quan chủ khảo, vậy trò sẽ không chịu ảnh hưởng của quan chủ khảo, bởi vậy trò sẽ không lựa ý theo ông ta mà làm bài, cũng sẽ không dễ dàng đi theo cực đoan.
- Lấy một ví dụ, một vài thí sinh cảm thấy Chu Chấn và Phú Bật rất thân thiết, liền cho rằng ông ta là phái cải cách, sau đó khi làm đề đối sách, thường sẽ rõ ràng quan điểm, ủng hộ cải cách, công kích chế độ cũ, cho rằng sẽ nhận được sự ưu ái của Chu Chấn.
- Có thể được ưu ái của Chu Chấn hay không ta không biết, nhưng ta biết, cơ hội bài thi loại này có thể đặt ở trên bàn Chu Chấn cũng không có, ở chỗ phó chủ khảo hoặc quan bình bài bình thường đã bị "tạch" rớt rồi, bài thi lấy lòng người khác không có mấy khảo quan sẽ thích.
Phạm Ninh yên lặng gật đầu, Triệu học chính nói rất đúng, theo quy tắc thường sẽ không chỉ mất đi bản sắc của chính mình, mà thường sẽ phản tác dụng, giữ được bản sắc mới là con đường đúng.
***
Huyện học Trường Châu nằm ở phía nam thành, cách Khảo Thí Viện không xa, vốn là một phần thuộc Phủ học Bình Giang, sau đó hai bên tách ra, diện tích huyện học rõ ràng ít hơn so với Phủ học.
Chỉ từ kích thước mà nói, Huyện học huyện Trường Châu không bằng Huyện học Ngô huyện, nhưng chất lượng dạy học Huyện học Trường Châu lại là tốt nhất phủ Bình Châu, chỉ từ số người thi đậu mỗi lần thi Giải liền có thể nhìn ra được.
Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến nhân khẩu huyện Trường Châu kết cấu lớn, Trường Châu hơn hai mươi vạn nhân khẩu, trên bảy phần mười đều sinh hoạt ở trong huyện thành, trấn nhỏ ở ngoài thành rất ít, chỉ có vài trấn nhỏ ở phía bắc.
Chính bởi vì huyện thành nhân khẩu đông, mức độ phổ biến giàu có của cư dân cũng cao hơn Ngô huyện, phụ huynh chi phí cho giáo dục cũng mạnh hơn so với Ngô huyện, thiên tài thiếu niên cũng bởi vậy nhiều vô kể.
Mỗi lần khoa cử thi Đồng tử, huyện Trường Châu đều sẽ lấy đi phần lớn vị trí cống cử sĩ.
Năm nay thực lực huyện Trường Châu càng mạnh hơn, mấy tháng trước bọn họ đã công khai hô lên khẩu hiệu giành hết năm vị trí cống cử sĩ.
Còn cách khoa cử ba ngày, mười huyện sĩ cùng nhau ngồi tập trung ở trong Huyện học Trường Châu tiến hành chuẩn bị cuối cùng.
Một đại sảnh rộng lớn, mười huyện sĩ huyện Trường Châu thẳng lưng ngồi thành một hàng, một người đàn ông trung niên đang giải thích cho bọn chúng tình hình năm nay.
Người đàn ông trung niên này tên là Quách Vân, chỉ mới ba bảy ba tám tuổi, hiện là học chính huyện Trường Châu, trẻ trung khỏe mạnh, tinh ranh hoạt bát.
Có lẽ do nguyên nhân tuổi còn trẻ, Quách Vân có vẻ rất hung hăng, dám chủ động xuất kích, người bình thường không dám nói ôm hết toàn bộ vị trí, gã lại dám công khai nói ra, không mảy may suy nghĩ đến cảm nhận của các huyện khác.
Tuy nhiên mặc dù gã khá kiêu ngạo, nhưng vẫn có tài năng thực sự, có lẽ lời nói ngông cuồng của gã chỉ là một loại sách lược, trong thâm tâm gã vẫn rất xem trọng đối thủ.
Quách Vân cũng vẽ một biểu đồ tình hình, nói với mười huyện sĩ thiếu niên:
- Tuy rằng thực lực tổng thể chúng ta năm nay mạnh hơi năm trước không ít, nhưng chúng ta cũng không thể lơ là, biết mình biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.