- Thực tế chúng ta cũng có đối thủ, căn cứ tình hình ta nắm được, chúng ta ít nhất có ba đối thủ, Ngô huyện, huyện Ngô Giang và huyện Côn Sơn mỗi huyện có một người.
- Huyện sĩ hạng nhất Ngô huyện tên là Phạm Ninh, nghe đâu là cháu họ Phạm Trọng Yêm, nhưng hắn lại xuất thân bần hàn, nghe nói hắn mới bắt đầu học điểm trà ở Huyện học, ta liền biết rằng hắn không phải gia thế dòng dõi nhà Nho, đối thủ như vậy mới đáng sợ, hắn là thiên tài thật sự.
Quách Vân liếc nhìn mọi người, lại tiếp tục nói:
- Phạm Ninh hai năm qua không có phô bày quá nhiều, hắn vẫn luôn đứng thứ nhất thư viện Lộc Minh Huyện học, nhưng thực lực bản thân Ngô huyện không kém, Phạm Ninh có thể giành được huyện sĩ đứng đầu, cũng đủ làm cho người khác không thể khinh thường, hắn xếp thứ ba ở trong bảng đối thủ của ta.
Quách Vân lại lấy ra một cái tên dán trên ván gỗ:
- Nghiêm Thanh, huyện sĩ đứng đầu huyện Côn Sơn, mười ba tuổi, tháng một năm nay mới bộc lộ tài năng, xếp hạng thứ nhất trong hơn một nghìn học sinh tham gia cuộc thi tuyển chọn huyện sĩ.
- Ta đã xem bài thi của gã, một số chữ viết ngang lão Đạo, mặc dù mới mười ba tuổi, nhưng đề đối sách của gã tầm nhìn rất cao, nhìn thấu đáo vấn đề, ta căn bản không tin đây là do thiếu niên mười ba tuổi viết, chỉ sợ đến sĩ tử trưởng thành bình thường cũng không viết ra được.
- Nếu gã tham gia khoa cử người trưởng thành, ta cho rằng gã có thể vào được nhóm mười người đầu thi Giải, chỉ bằng điểm này, ta xếp gã ở vị trí thứ hai ở bảng đối thủ.
Quách Vân lấy ra cái tên thứ ba, dán trên ván gỗ.
- Liễu Nhiên, tin rằng các trò còn nhớ rõ gã, một người nhỏ con dung mạo không có gì đặc biệt, huyện sĩ hạng nhất huyện Ngô Giang, đầu năm gã và chúng ta tỷ thí một trận, xếp hạng thứ sáu, thoạt nhìn giống như không có gì nổi trội, nhưng ta nói cho các trò, trong lần tỉ thí đầu năm gã đã che giấu đi thực lực.
Câu nói cuối cùng của Quách Vân khiến cho trong phòng vốn đang yên lặng vang lên một trận xì xào bàn tán, tin tức này thật sự làm cho người ta kinh hãi rồi, không ngờ là cố ý giấu diếm thực lực.
Cố ý giấu diếm thực thực còn được vị trí thứ sáu, nếu toàn lực thì sao?
Mười tên huyện sĩ vốn bùng nổ tự tin lập tức bị tạt một chậu nước lạnh, mọi người đều âm thầm suy nghĩ, chỉ sợ ôm hết toàn bộ năm cống cử sĩ cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
- Tài nghệ của Liễu Nhiên này thật sự ta không biết, nhưng chỉ dựa vào cơ mưu che giấu thực lực này, ta liệt gã là hạng nhất bảng đối thủ.
Nói tới đây, giọng Quách Vân trở nên cao vút.
- Ta nói những lời này cũng không phải muốn đánh vào lòng tin của các trò, ta chỉ muốn nói cho các trò, chúng ta vẫn có đối thủ, không thể lơ là thiếu cảnh giác, nhất định không được kiêu ngạo, bình tĩnh trả lời, chỉ cần làm được những điểm trên, tin rằng chúng ta cuối cùng vẫn sẽ ôm hết năm cống cử sĩ.
***
Canh năm, ngoài cửa phòng liền có người bắt đầu gõ cửa, Phạm Ninh bừng tỉnh từ trong giấc mơ, hắn lập tức ngồi dậy, trong bóng tối, Tô Lượng và Đoàn Du cũng đã dậy theo.
- Đã đến giờ rồi sao?
Tô Lượng ngáp một cái hỏi.
Phạm Ninh nhìn ngoài cửa sổ, trời vẫn tối om, tuy nhiên bên ngoài sân đã có tiếng động.
- Có lẽ là canh năm rồi, dậy đi!
Mỗi người tối hôm qua đều đã thu dọn đồ xong, thật ra chỉ là một cái túi vải bố, bên trong chỉ có một tấm phù phiếu, cũng chính là chuẩn khảo chứng, bên trên ghi chép tỉ mỉ đặc điểm của thí sinh, ví dụ như chiều cao, khuôn mặt các đặc điểm sinh lý, ngoài ra còn có người bảo đảm.
Ngoài ra còn có một bầu nước, Khảo Thí Viện cũng chỉ cho mang theo đúng hai đồ này vào trường thi.
Phạm Ninh mặc một áo dài màu xanh sợi đay mịn tương đối dày, ba đợt của thi Giải tách ra để thi, không cần phải qua đêm ở phòng thi, không cần phải mang theo chăn chiếu.
Hắn lại đội lên một cái khăn chít hơi cũ, đi giày vào.
Lúc này, mười huyện sĩ đứng đầy cạnh giếng trong sân, mọi người đang bận rộn múc nước rửa mặt, súc miệng đánh răng, không có ai nói chuyện, mỗi người đều đang bận rộn chuyện của chính mình, không khí có vẻ có chút khẩn trương.
Lúc này, Triệu Tu Văn bước nhanh vào trong sân, vỗ tay lớn tiếng nói:
- Bữa sáng đã chuẩn bị xong, rửa mặt chải đầu xong thì đi ăn cơm, cố gắng ăn no một chút, buổi trưa thức ăn Khảo Thí Viện cung ứng sẽ không ngon lắm, bữa vào buổi sáng rất quan trọng.
Khi báo danh, mỗi người nộp hai trăm đồng tiền, bao gồm phí dự thi và một suất cơm trưa, thi bình thường bắt đầu từ giờ Mão ba khắc, đến xế chiều kết thúc, đại khái thi khoảng bốn canh giờ.
Ăn sáng xong, mười huyện sĩ và học chính Triệu Tu Văn cùng với hai trợ giáo ngồi trên ba chiếc xe bò đi tới Khảo Thí Viện.
Mới đi được chưa đến một dặm, Triệu Trường Canh bỗng nhiên la toáng lên:
- Phù phiếu của ta quên mang theo rồi!
Sắc mặt của Triệu Tu Văn lập tức trầm xuống, đồ vật bọn họ cần mang theo nhất đó chính là phù phiếu, cũng chính là phiếu dự thi, thứ quan trọng như vậy không ngờ lại quên mang theo, vậy còn thi cái gì nữa?
Triệu Tu Văn lập tức nói với một trợ giáo:
- Ngươi đi lấy giúp trò ấy!
Triệu Trường Canh vội vàng nói:
- Ở trong bao vải ở đầu giường!
Trợ giáo đáp lại một tiếng, nhảy xuống xe bò chạy như bay.
Xe bò tiếp tục đi về phía nam, Triệu Trường Canh vỗ ngực một cái cười nói:
- May mắn ta kịp thời nhớ tới, bằng không tới Khảo Thí Viện mới nhớ, vậy thì xong đời rồi!
Bên cạnh không ai để ý tới gã, Triệu Tu Văn sắc mặc u ám, trong đêm trước ngày thi xuất hiện con thiêu thân, trước giờ đều không phải điềm tốt.
***
Khi mọi người tới Khảo Thí Viện, trời còn chưa sáng, nhưng quảng trường trước Khảo Thí Viện đã đông nghịt người, mười cửa vào phía trước đều đã xếp đầy hàng dài, hơn hai nghìn bảy trăm thí sinh gần như đã tới rồi.
Bước đầu tiên để vào trường thi là chứng nhận tư cách, cũng chính là phòng ngừa thi hộ, bước thứ hai mới là soát người, thí sinh ngoại trừ phù phiếu và bình nước, bất cứ giấy tờ và vật phẩm gì đều không cho phép mang theo vào trường thi.
Một khi làm trái, tùy theo tình tiết nặng nhẹ tiến hành nghiêm trị, từ cảnh cáo đến hủy bỏ tư cách thi, nếu như bị phát hiện thi hộ, thậm chí còn hủy bỏ đi tư cách cử nhân của người thi hộ.
- Mọi người không được tách ra, đi theo ta!
Triệu Tu Văn dẫn theo đám người đi tới cửa bên, bọn họ tham gia thi Đồng tử, không giống thí sinh bình thường, có lối vào trường thi riêng.
Phạm Ninh nhìn quanh trái phải, hắn đang tìm kiếm sáu sư đệ khác, trời còn chưa sáng, người lại quá nhiều, không nhìn thấy bóng dáng bọn chúng đâu, sáu người bọn chúng ở trong nhà Đổng Khôn, khâu vào trường thi có lẽ không phải vấn đề lớn, mấu chốt là phát huy ở trường thi.
Trước cửa lối đi thi Đồng tử đã xếp thành hai hàng, Tô Lượng lấy cùi chỏ đụng Phạm Ninh, nói nhỏ:
- Phía trước chúng ta chính là huyện Trường Châu.
Phạm Ninh lập tức thấy hứng thú, ánh mắt nhìn về phía mười tên sĩ tử phía trước, mười huyện sĩ huyện Trường Châu giống như bọn hắn, mỗi người trên vai mang một túi vải, hàng xếp từ thấp đến cao.