Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 228 - Chương 227

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 227
 

- Ba người ở phía trước nhất!

Tô Lượng liếc mắt ra hiệu cho Phạm Ninh:

- Chính là ba đại thần ngồi ở trên cao, Giang Phong, Diêu Hi, La Tái Đạo, có bọn họ, bốn mươi bảy huyện sĩ khác chỉ có thể tranh giành hai vị trí còn lại.

Phạm Ninh thấy ba người này vẻ mặt có chút ngạo mạn, huyện sĩ Trường Châu khác đều quay đầu lại nhìn bọn hắn, duy chỉ có ba người này không quay đầu lại, giống như cả hàng dài cũng chỉ có ba người bọn chúng.

Phạm Ninh cười cười, lẩm bẩm:

- Có lẽ đây gọi là ỷ có tài mà kiêu ngạo!

Lúc này, hai vị học chính đứng một bên nói chuyện, ánh mắt Quách Vân lại không ngừng nhìn về phía hàng sĩ tử Ngô huyện, ông ta đang tìm Phạm Ninh.

Sĩ tử có thể vào trong bảng đối thủ của ông ta đều không thể xem thường, cho dù Phạm Ninh chỉ xếp thứ ba trong bảng danh sách của ông ta, nhưng vẫn không thể coi thường.

Ánh mắt Quách Vân cuối cùng dừng ở trên mặt Phạm Ninh, tuy rằng sĩ tử này ăn mặc rất bình thường, nhưng Quách Vân lại có thể cảm thấy hắn có một loại khí chất không giống người thường.

Sĩ tử khác đều lộ ra vẻ lo lắng, nhưng sĩ tử này lại cho người ta cảm giác cà lơ phất phơ, dường như cái gì cũng không thèm để ý.

Quách Vân lại nhìn theo ánh mắt của Phạm Ninh, đúng lúc Phạm Ninh lại nhìn về phía ông ta, chỉ thấy ánh mắt Phạm Ninh sâu lạnh, đặc biệt sắc bén, giống như một cây đao đâm xuyên qua tâm tư của mình.

Trong lòng Quách Vân kinh ngạc, vội vàng tránh ánh mắt của Phạm Ninh, trong lòng của ông ta âm thầm kinh ngạc, lẽ nào thiếu niên này chính là Phạm Ninh?

- Triệu học chính, sĩ tử thiếu niên mặc trang phục màu xanh là ai?

Quách Vân nhìn phía Phạm Ninh hỏi.

Triệu học chính cười ha hả:

- Hắn tên Phạm Ninh, Quách học chính có lẽ biết cái tên này!

Quách Vân gật gật đầu, quả nhiên có chút thú vị, cũng không biết thực lực như thế nào?

Có học chính đảm bảo, chứng thực thân phận, rất nhanh liền đến lượt huyện sĩ Ngô huyện, ở phía sau bọn họ, huyện sĩ Côn Sơn và huyện sĩ Ngô Giang cũng lần lượt đến rồi.

- Người kế tiếp Phạm Ninh!

Phạm Ninh vội vàng đi lên phía trước, phù phiếu của bọn họ đã nộp lên trước đó, khảo quan nhìn đặc điểm trên phù phiếu, thân cao năm thước ba, dáng người hơi gầy, khuôn mặt hơi dài, lông mày dài như kiếm.

Khảo quan gật gật đầu, rồi hỏi:

- Người nơi nào?

- Học sinh người thôn Tưởng Loan trấn Mộc Đổ huyện Ngô.

Khảo quan lập tức liếc nhìn Triệu Tu Văn, Triệu Tu Văn lấy ra con dấu riêng ấn một dấu lên trên phù phiếu của Phạm Ninh, đó chính là lão bảo đảm.

- Được rồi!

Khảo quan tiện tay lấy một tờ giấy thi đưa cho Phạm Ninh:

- Đi vào soát người đi!

Đi vào cửa nhỏ, hai tên lính đã đợi sẵn rồi, bọn chúng thuần thục lục soát toàn thân Phạm Ninh, đến tóc và vớ giày cũng không bỏ qua.

Cuối cùng vẫy tay:

- Thông qua!

Phạm Ninh vội vàng đi đến một cái ghế đẩu ngồi xuống, đi giày, đội khăn chít đầu.

Lúc này, Tô Lượng cũng lục soát xong đi vào, y cười hỏi:

- Phạm Ninh, số quyển của huynh là bao nhiêu?

Con số trên giấy thi khảo quan đưa cho hắn chính là số quyển, số quyển này rất quan trọng, bởi vì khoa cử triều Tống tiến hành quy định dán giấy ở phần tên, tên đều bị che đi, tận đến sau khi trúng tuyển mới xé mảnh dán tên ra.

Mà thi bốn bài cũng không phải cùng lúc nộp bài, mà phân thành ba ngày nộp bài, cứ như vậy, bài thi cùng một người liền khá phân tán, cho nên phải viết số quyển ở phía sau bài thi, sau đó dựa vào số quyển tiến hành tập trung bài thi.

Số quyển này lại được gọi là số may mắn, các thí sinh đều rất mê tín con số này, ở triều Tống cũng có số cát tường, chủ yếu là ba con số 3,6, 9, đại biểu cho ý "thăng tiến, thuận lợi, lâu dài".

Ngoài ra 4 cũng là con số mọi người kiêng kị.

Phạm Ninh nhìn lại giấy thi, Đinh 673, Đinh là ký hiệu chuyên dùng chỉ thi Đồng tử, hắn cười nói:

- Ta là Đinh 673, huynh thì sao?

Tô Lượng dương dương đắc ý nói:

- Ta là Đinh 666!

- Thật may mắn, chúc mừng!

- Cái này thật ra không có ý nghĩa gì, lần này ta nhất định là nhân vật phụ.

- Cũng không nhất định, toàn lực ứng phó là được rồi, những thứ khác đừng nghĩ nhiều!

Hai người rất nhanh đi đến trường thi, trường thi do ba mươi ngõ nhỏ dài tạo thành, trong mỗi ngõ có một trăm gian phòng nhỏ, tổng cộng có thể chứa ba nghìn người đồng thời thi.

Phạm Ninh tìm được ngõ thứ tám, phòng thi trên phù phiếu của hắn ở ngõ tám số 24.

Đi qua dãy phòng thi dài, Phạm Ninh dừng bước, ngẩng đầu nhìn con số bên trên phòng thi, 24, chính là chỗ này.

Phòng rất nhỏ, chiều rộng không đến một thước, dài khoảng chừng một thước tám, vỏ tường hai bên trong phòng đã bong ra từng mảng lớn, lộ ra gạch xanh bên trong, tuy vài ngày trước dọn dẹp qua, nhưng vẫn thoáng có mùi nấm mốc.

Ngay ở phía trước vị trí ngang bắp đùi đặt một tấm ván gỗ lớn, to giống như một cái cửa nhỏ, đặt trên hai viên gạch nhô lên.

Tấm ván gỗ này có thể nằm ngủ ở phía trên, cũng có thể làm ghế ngồi ở phía trên.

Ở trên cửa còn đặt một tấm ván gỗ nhỏ hơn, Phạm Ninh suy nghĩ một lúc liền hiểu ra, tấm ván nhỏ này chắc là cái bàn, hắn nhặt tấm ván nhỏ lên, đặt ở bên trên hai viên gạch, sau khi ngồi xuống vừa tầm ngực, tấm ván gỗ này có một bề mặt bóng loáng thật dày, khắp nơi đều có thể thấy được vết bẩn mực nước lưu lại.

Nghĩ đến mực nước, Phạm Ninh ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu có treo một cái giỏ cũ kỹ, hắn lấy cái giỏ xuống từ trên móc.

Đồ vật trong giỏ xách không ít, có nghiên mực, có một cái bút, nửa khối mực tà, hơn nửa cây nến, một viên đá đánh lửa, hai mảnh dán tên dùng che tên, một lọ hồ dán, còn có một ống trúc đựng nước sạch.

Lúc này, một tên binh lính mang theo thùng nước đi tới, lạnh lùng nói:

- Đặt ống trúc lên bàn!

Phạm Ninh vội vàng đem ống trúc đặt lên bàn, tên lính múc một muôi nước, đổ đầy ống trúc, sau đó lại nói:

- Có thể đốt nến lên rồi.

Phạm Ninh đốt nến lên, trong phòng lập tức trở nên sáng, trong lòng hắn cũng có một chút ấm áp.

Thời gian từng chút trôi qua, sắc trời đã tờ mờ sáng, tất cả thí sinh đều đã vào trường thi, binh lính đóng cửa chính Khảo Thí Viện ầm ầm.

Mỗi một ngõ nhỏ do hai tên lính và một quan giám khảo phụ trách, ở cuối ngõ thứ nhất là nhà vệ sinh, bên trong đặt một cái thùng phân.

Ngõ thứ hai và thứ ba mãi mãi là đáng thương nhất, bọn họ ngồi cạnh thùng phân, không thể không cố chịu đựng mùi hôi xộc vào mùi.

Tuy nhiên thi Tỉnh tốt hơn nhiều, hai gian báo danh gần thùng phân không xếp thí sinh vào, nhưng thi Giải cũng không suy xét nhiều như vậy, luôn có thí sinh bất hạnh sẽ rút được số phân.

Lúc này, tiếng chuông từ xa vang lên, chính là yêu cầu chuẩn bị.

Phạm Ninh lúc này mới phát hiện trên tường có một dây thừng nhỏ, hóa ra bên ngoài có treo một cái chuông, kéo chuông leng keng, quan giám khảo liền sẽ đi qua đó.

Triệu Tu Văn từng nói với bọn họ, chỉ có khi vào nhà vệ sinh, khi nộp bài mới có thể kéo chuông, còn lại không có chuyện gì đặc biệt cố gắng không được kéo chuông.

Bình Luận (0)
Comment