Thực tế, tới lúc chính Ngọ, thời gian thi đã quá ba canh giờ rồi, còn một canh giờ sẽ kết thúc, lúc này nộp bài thi đã không ảnh hưởng gì lớn.
Quan giám khảo gật gật đầu:
- Chờ một chút, sau khi kết thúc nghỉ trưa, ta đến thu bài!
Nghỉ trưa chỉ có thời gian một khắc đồng hồ, rất nhanh trong ngõ liền yên tĩnh lại, các học sinh ăn cơm trưa thật nhanh xong, lại bắt đầu múa bút thành văn, cách thời gian nộp bài chỉ còn chưa tới một canh giờ, trong lòng mọi người cũng bắt đầu lo lắng.
Quan giám khảo lúc này mới chắp tay sau lưng đi đến trước cửa phòng thi số 24, chầm chậm nói với Phạm Ninh:
- Ta cho người thêm một cơ hội, ngươi có thể thu hồi lại thỉnh cầu nộp bài thi!
Phạm Ninh đem bài thi nộp cho khảo quan, bình tĩnh nói:
- Học sinh đã kiểm tra xong rồi, xác nhận nộp bài thi!
- Được rồi!
Quan giám khảo nhận lấy bài thi và bản nháp, tránh đường:
- Ngươi có thể rời đi rồi, cố gắng giữ yên lặng, không được ảnh hưởng người khác.
Phạm Ninh cầm bình nước, cầm phù phiếu và bài thi, nhanh chóng đi ra báo danh, bước nhanh tới chỗ cửa lớn.
Quan giám khảo nhìn bóng Phạm Ninh đi xa, thầm lắc đầu, lại nhìn bài thi của hắn, Đinh 673, hóa ra là thí sinh thi Đồng tử.
Quan giám khảo cũng có vài phần hứng thú, bắt đầu đọc kỹ càng văn nghị luận Phạm Ninh viết, chỉ đọc vài câu, liền bị hấp dẫn, không kìm được cẩn thận đọc tiếp.
Phạm Ninh cũng không phải là sĩ tử đầu tiên thi xong, hắn đi đến cửa Khảo Thí Viện, vừa lúc nhìn thấy hai học sinh đi ra khỏi cửa lớn.
Hai người này hắn đều biết, là thí sinh thi Đồng tử huyện Trường Châu, một người là Giang Phong, người còn lại là Diêu Hi, không ngờ rằng bọn họ cũng đã nộp bài thi sớm rồi.
Phạm Ninh đi ra cửa chính, Triệu Tu Văn đang chờ ở ngoài cửa lớn ngẩn ra một lúc, ông ta vừa mới nhìn thấy Giang Phong và Diêu Hi đi ra, Quách Vân vẻ mặt giận dữ đi chất vấn bọn chúng.
Không ngờ rằng Phạm Ninh cũng đi ra, biết rằng Phạm Ninh là học sinh ông coi trọng nhất, cũng là hy vọng duy nhất của Ngô huyện ở lần thi Đồng tử này.
Thi Đồng tử và khoa cử người trưởng thành bình thường không quá giống nhau, thi Đổng tử không chỉ là vinh quang bản thân đám sĩ tử, nó càng đại biểu một học sinh thiếu niên của huyện, là huyện sĩ quan phủ đề cử, thể hiện trực tiếp quan phủ bồi dưỡng nhân tài cho sau này.
Có thể nói, Phạm Ninh có ảnh hưởng một mức nào đó tới con đường làm quan của Huyện lệnh Cao Phi và Huyện thừa Dương Hàm, chỉ có như vậy mới khiến cho Triệu Tu Văn vô cùng kì vọng vào thủ khoa huyện sĩ này, không ngờ nộp bài thi trước một canh giờ.
Dù Triệu Tu Văn kiềm chế vô cùng tốt, nhưng rốt cục là không nhịn được, bước nhanh về phía trước hỏi:
- Phạm Ninh, chuyện gì vậy, tại sao bây giờ đã nộp bài thi rồi hả?
Phạm Ninh cười cười:
- Một quyển văn nghị luận mà thôi, trên lớp học, Học chính đã yêu cầu chúng con phải viết xong trong vòng một canh giờ, hiện giờ đã qua ba canh giờ rồi, chẳng lẽ còn không thể viết ra nổi?
Nụ cười tự tin trên mặt Phạm Ninh khiến Triệu Văn Tu khẽ thở phào, ông liền hỏi lại ngay:
- Đề mục là gì?
- "Xuân Thu vô nghĩa chiến", đây là đề bài văn nghị luận ngày hôm nay, Học chính có đoán ra được không?
Đôi mày Triệu Tu Văn khẽ nhíu, lắc đầu:
- Đề mục này cũng bình thường, nhưng muốn làm tốt thì lại không hề dễ chút nào, mặc dù biết rằng sẽ thi về "Mạnh Tử", nhưng lại không ngờ đến sẽ thi vào cái đề này.
Triệu Tu Văn còn đang định hỏi về tình hình làm bài cụ thể của Phạm Ninh thế nào, bỗng nghe thấy tiếng hét giận dữ của Quách Vân ở cách đó không xa:
- Tên khốn kiếp này, ngươi cũng dám nghi ngờ Thánh nhân? Đây là khoa cử, không phải bài luyện tập trên lớp!
Phạm Ninh quay đầu nhìn, chỉ thấy Học chính Quách Vân đang rống giận lên với Giang Phong, cả khuôn mặt Giang Phong đỏ bừng, cúi đầu, hai tay dùng sức niết chặt túi vải.
Triệu Tu Văn bỗng nhiên cảnh giác hỏi Phạm Ninh:
- Trò không nghi ngờ Thánh nhân đấy chứ?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Học trò phân biệt tình cảnh rất rõ!
- Vậy là được rồi, không phải là nói chúng ta không thể nghi ngờ Thánh nhân, chỉ có điều làm như thế độ phiêu lưu quá lớn, cho dù quan chủ khảo không để ý, nhưng còn quan xét bài sơ thẩm, quan duyệt lại bài, phó chủ khảo, bất cứ người nào trong số họ mà nghi ngờ bất mãn với trò, vậy thì bài làm của trò đã bị gạch bỏ rồi, căn bản không thể đến được trên bàn của quan chủ khảo.
- Đa tạ học chính nhắc nhở!
Lúc này, Triệu Tu Văn vừa quay đầu lại, thấy có hai người nữa nộp bài ra ngoài, ông trừng mắt:
- Hai người các ngươi sao đã ra rồi!
Người đi ra chính là Phạm Minh Nhân và Phạm Minh Lễ, biểu cảm trên mặt họ rất ung dung, có vẻ như thi cử cũng không tệ lắm.
Minh Nhân tiến lên hành lễ với Triệu Tu Văn, cười hì hì:
- Hai người bọn con chỉ là tham gia thử, mở mang kiến thức xem khoa cử là dạng gì thôi mà, về phần đỗ Cử nhân, bọn con tự biết bản thân mình ở đâu.
Minh Lễ lại giả bộ hoảng sợ nói:
- Không phải là Học chính còn ôm hi vọng đối với bọn con đó chứ?
Triệu Tu Văn liếc mắt, nếu như xếp hạng từ đầu đến cuối cuộc thi, đoán chừng hai thằng nhóc dở hơi này cũng phải từ số 2500 trở đi.
Trông cậy vào hai đứa nó thi đỗ Cử nhân, không bằng mong đợi vào thi Đồng tử của năm nay Ngô huyện sẽ có năm suất trúng cử, có vẻ còn đáng tin hơn một chút.
- Bỏ đi, mấy đứa đi đi! Ngày mai lại tiếp tục thi, kiên trì ba ngày là sẽ xong rồi, đây là yêu cầu duy nhất của ta với các trò.
- Học chính yên tâm đi ạ! Lâm trận bỏ chạy không bao giờ là tác phong của bọn con.
Hai người nhảy đến, một trái một phải giữ chặt cánh tay Phạm Ninh, cười hì hì nói:
- A Ninh, dẫn đệ đến một nơi rất thú vị.
Triệu Tu Văn trừng mắt nhìn bọn họ:
- Ta cảnh cáo các trò, không cho phép dẫn Phạm Ninh đi uống rượu, không cho phép làm ảnh hưởng đến cuộc thi ngày mai của trò ấy.
- Học chính, sao bọn con lại có thể làm ảnh hưởng đến cuộc thi ngày mai của A Ninh được kia chứ, sẽ về ngay thôi ạ!
Hai người kéo Phạm Ninh đi về phía xa, Triệu Tu Văn nhìn thấy mấy đứa trẻ đi xa dần, không khỏi lắc đầu, ông không ngăn cản hai huynh đệ kia dẫn Phạm Ninh đi cũng là vì hi vọng Phạm Ninh có thể thư giãn được một chút, bó buộc chặt chẽ quá cũng không phải chuyện tốt.
…..
- Hai người các ngươi, rốt cuộc là muốn dẫn ta đi đâu hả?
Phạm Ninh giãy khỏi tay bọn họ, nhẹ nhàng chỉnh lại trang phục của mình, hung hăng trừng mắt nhìn hai nhìn.
- Chính là cửa tiệm phía trước, cái tiệm có dựng mái che màu đỏ mà chúng ta từng thấy thú vị kia ấy.
Phạm Ninh cũng có vài phần hứng thú, cười hỏi:
- Để làm cái gì?
- Đi xem rồi sẽ biết.
Hai người bước nhanh đi vào cửa tiệm, Phạm Ninh ngẩng đầu nhìn kĩ tấm biển, chỉ thấy trên tấm biển đó viết: "Tiệm Đỉnh Vận Quan Phác!"
Phạm Ninh vừa nghĩ nghĩ, bỗng chợt thốt lên:
- A! Hóa ra là nơi đánh bạc.
- Không phải nơi đánh bạc giống kiểu đệ nghĩ đâu, cửa hiệu chính quy đấy, đi thôi! Chúng ta cùng vào trong.