Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 231 - Chương 230

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 230
 

Hai huynh đệ kiên quyết kéo Phạm Ninh vào trong quán.

Tiệm Quan Phác chính là sòng bài của triều Tống, tuy nhiên không phải cái loại sòng bạc lúc nào cũng náo nhiệt sôi nổi của thời Minh Thanh trong ti vi, mà ngược lại có phần hơi giống những quán mạc chược của đời sau, trên mỗi cái bàn lớn đều có người chơi đang chơi bài, phần lớn là chơi Diệp Tử Hí*.

* Diệp Tử Hí = bài lá = bài Tổ tôm (VN). Sách "Diệp tử phổ" có chép rằng: "Cách chơi diệp tử lúc đầu khởi đi ở huyện Côn Sơn, dùng tên những người nói trong truyện Thủy Hử để đem ra đua tranh".

Ở quầy bên cạnh đặt một tấm ván lớn bằng gỗ, trên ván gỗ đó có dán một tờ giấy lớn, bên trên viết bốn chữ to đùng "Đặt cược thi Giải.

Minh Lễ đi lên trước, lấy ra một thỏi bạc năm lượng gõ vào quầy:

- Chưởng quỹ có ở đây không?

Đương nhiên bạc này được lấy ở hiệu tiền Chu thị giữa đường, hai huynh đệ hiển nhiên muốn đến đây chơi bài một phen.

Một cánh cửa nhỏ phía sau quầy mở ra, bước ra là một người đàn ông trung niên, ông ta vừa liếc mắt liền thấy Minh Nhân, Minh Lễ, lập tức tươi cười:

- Hai vị tiểu quan nhân lại tới nữa sao?

- Chiếu cố đến chuyện kinh doanh của ông chẳng lẽ không tốt ư?

Minh Nhân đẩy thỏi bạc đến trước mặt chưởng quỹ:

- Lại đặt cược hạng nhất "thi Đồng tử" tiếp, cược cho Diêu Hi.

Hai huynh đệ có suy nghĩ cực kỳ nhạy bén, nhóm đứng đầu thi Đồng tử là Huyện sĩ Giang Phong của Trường Châu, hiện giờ là đặt một được hai, vừa nãy hai người nhìn thấy cảnh Quách Vân răn dạy Giang Phong ngay trước cửa lớn, liền biết là cuộc thi lần này Giang Phong làm không được tốt lắm.

Hai người liền tranh thủ đặt chỗ trước khi tin này bị truyền ra, đến cửa tiệm đặt cược, đến xế chiều sẽ có rất nhiều người đến đặt cược, khẳng định tỉ lệ cược cũng sẽ phát sinh biến hóa.

Chưởng quỹ tìm tờ đặt cược của bọn họ ngày hôm qua, cười tủm tỉm nói:

- Hôm qua hai vị vừa mới cược cho Phạm Ninh, hôm nay lại cược cho Diêu Hi, hiện giờ chính là tỉ lệ cược một – bốn. Hai vị chuẩn bị đặt bao nhiêu?

- Mỗi bên năm lượng bạc!

- Được thôi! Hai vị chờ một lát, sẽ xong ngay đây.

Phạm Ninh nhân cơ hội kéo hai người qua một bên, tò mò hỏi:

- Hôm qua các huynh cược cho ta hả?

- Đương nhiên là phải cược cho đệ đệ nhà mình rồi, chúng ta đặt mỗi bên năm lượng bạc, hiện giờ tỉ lệ là một - hai mươi đó, tình hình không tốt lắm, đệ nhớ phải cố gắng nhá! Đừng để bọn ta bị thua lỗ tiền.

Phạm Ninh tức giận nói:

- Sao các huynh không đặt một trăm lượng bạc? Ta mà đậu thứ nhất, thì các huynh liền phát tài rồi.

- Chúng ta cũng đâu có ngu như vậy.

Minh Lễ chỉ vào hàng chữ nhỏ ở phía dưới tấm biển:

- Đệ nhìn chỗ này này!

Lúc này Phạm Ninh mới chú ý đến bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ, "Hạn mức đặt cược của thi "Đồng tử, bồi thường cao nhất là một trăm quan tiền."

Minh Nhân ôm lấy vai Phạm Ninh, cười hì hì:

- Cho nên ta mới đặt đệ năm lượng bạc đó, ai bảo lòng tin đệ mang đến cho người ta không đủ, thế mà lại tận một bồi hai mươi.

- Vậy đặt cược cho cuộc thi Giải phổ thông thì sao?

- Cuộc thi Giải phổ thông vốn không có hạn mức, nếu như đệ có bản lĩnh đặt được ba thứ hạng đứng đầu, vậy thì cửa tiệm Quan Phác sẽ cho tỉ giá một bồi thường một trăm, nếu như đặt cược trúng vậy thì liền thật sự phát tài rồi.

- Giá cao vậy cơ á?

- Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là phải đặt được cả ba thứ hạng đầu, hơn nữa còn không được sai thứ tự, nếu chỉ hơi sai một chút vậy thì cũng không có hiệu lực luôn.

Phạm Ninh gật gù:

- Trên người các huynh có bao nhiêu bạc?

- Bọn ta mỗi người còn mười lượng nữa, A Ninh, đệ muốn làm gì?

- Cho ta mượn một chút, ta thử cược một ván!

Hai huynh đệ ngay lập tức thấy hứng thú, giữ chặt Phạm Ninh hỏi:

- Đệ muốn đặt ba hạng đầu?

Phạm Ninh khẽ mỉm cười:

- Cá cược lớn hại thân, cá cược nhỏ đổi lấy niềm vui, chơi thử một lần, thua cũng không sao, chỉ sợ lỡ như thắng vậy thì tiệm đặt cược này không bồi thường nổi.

- Cái này thì đệ không cần lo lắng, đây là cửa tiệm đặt cược của phú hào họ Dương đứng thứ ba phủ Bình Giang, đệ còn sợ người ta không trả nổi sao?

Lúc này, chưởng quỹ đã viết xong bước ra ngoài đưa cho Minh Nhân, Minh Lễ, sau đó ông ta nhìn sang Phạm Ninh, cười hỏi:

- Vị tiểu quan nhân này muốn đặt ba hạng đầu cuộc thi Giải sao, không đơn giản đâu!

Phạm Ninh lấy một tờ giấy ra, viết ba cái tên lên trên tờ giấy rồi đưa cho chưởng quỹ:

- Ta đặt ba người này, thứ tự đã đánh dấu ở bên cạnh rồi, hai mươi lượng bạc.

- Hai mươi lượng, tiểu quan nhân có gan thật, được! Hai mươi lượng bạc tiểu điếm nhận.

Đối với cửa tiệm đặt cược, loại cược này trên cơ bản chính là đưa tiền, có đến mấy ngàn người tham gia khoa cử, cho dù có đoán chuẩn những người đầu bảng, nhưng muốn đặt đúng thứ tự thì lại càng thêm khó khăn.

Hơn nữa trong số ba người mà Phạm Ninh đặt, có hai người còn chưa có danh tiếng gì, chưa từng nghe thấy ai nhắc đến, thế nên chưởng quỹ rất vui vẻ nhận lấy khoản tiền cược này.

Chưởng quỹ viết một tờ giấy cược đưa cho Phạm Ninh, cười nói:

- Tiểu quan nhân, cậu giữ tờ giấy này cho kĩ nhé, chúc cậu may mắn, đoán trúng thì nhận được gấp một trăm lần đó.

- Cảm ơn lời chúc của chưởng quỹ!

Phạm Ninh thu tờ giấy cược về, quay sang cười nói với Minh Nhân và Minh Lễ:

- Chúng ta đi thôi!

Ba người đi ra khỏi cửa tiệm đặt cược, Minh Nhân nhỏ giọng hỏi:

- Lý Ấu Lâm đứng thứ mười trên bảng xếp hạng, đệ cho rằng y có thể đoạt được giải Nguyên?

Phạm Ninh khẽ mỉm cười:

- Ta cũng chỉ đứng thứ bảy trên bảng xếp hạng Đồng tử, tại sao các huynh lại đặt ta?

Minh Lễ lập tức phản bác:

- Đệ là huynh đệ của bọn ta, đương nhiên là chúng ta phải ủng hộ đệ rồi, dù có mất tiền cũng phải ủng hộ, nhưng mà đệ với Lý Ấu Lâm cũng đâu có quan hệ gì.

Phạm Ninh thật sự không biết giải thích sao, hắn chỉ đành cười cười:

- Hiện giờ có nói cái gì cũng không hay, đợi đến lúc yết bảng đi! Thua thì cũng phải nhận thôi.

Trong lòng Minh Nhân, Minh Lễ đầy nghi hoặc, liên tục hỏi mãi nhưng Phạm Ninh lại chỉ cười mà không nói gì.

Chỉ một lát sau ba người đã về đến địa điểm thi, lúc này, tiếng chuông kết thúc cuộc thi cũng vừa mới vang lên, rất nhiều thí sinh ở trong điểm thi đều ùa ra như ong vỡ tổ.

Phần đông thí sinh đều có nét mặt thoải mái, trên mặt cười nhẹ nhõm, xem ra là đều cảm thấy kỳ thi phổ thông hôm nay làm không tồi, giống như lời nhận xét của Triệu Tu Văn, đề nghị luận hôm nay tương đối dễ.

- Phạm Ninh!

Phía xa có người hô to, Phạm Ninh liếc mắt liền nhìn thấy Tô Lượng và Đoàn Du, lại nhìn thấy Lý Đại Thọ đang vẫy tay với phía mình.

Ba người nhanh chóng đi lên trước, Đồng Khôn va Lận Hoằng cũng đã ở đó, Lục Hữu Vi cũng chạy vội tới.

- Hôm nay mọi người đều thi không tệ đúng không!

Phạm Ninh cười hỏi.

- Cũng không tệ lắm, ít nhất cũng kiểm tra lại đến mấy lần, không phát hiện ra chữ nào viết sai.

- Đề hôm nay không khó, có thể dễ dàng viết được, có vẻ như đều thi không tệ.

Bình Luận (0)
Comment