Lúc này, Tô Lượng bỗng đề nghị:
- Phạm Ninh, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đi! Từ trưa đến giờ chưa ăn no, sắp đói chết mất.
Phạm Ninh vui vẻ cười nói:
- Chúng ta đến tửu điếm Ngô Sơn, ta mời mọi người!
Tửu điếm Ngô Sơn cách trường thi không xa, tóm lại, từ giữa trưa trở đi, các tửu điếm đều không tiếp tục kinh doanh nữa, mà trở thành quán trà.
Nhưng cuộc thi mấy hôm nay lại là ngoại lệ, thời điểm tổ chức khoa cử cũng chính là lúc buôn bán phát đạt nhất của các tửu điếm tại phủ Bình Giang, từ sáng sớm đến tối muộn cũng đều cung cấp rượu và thức ăn.
Cả nhóm người đi vào quán rượu Ngô Sơn, đã có không ít sĩ tử vừa mới thi xong ngồi trong quán rồi.
Mọi người ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ tầng hai được ghép lại bằng ba chiếc bàn, chín người cùng ngồi quây một vòng.
Một tiểu nhị tiến lên hỏi:
- Các vị tiểu quan nhân là thí sinh tham gia khoa cử sao?
- Đúng vậy! Chẳng lẽ thí sinh được ưu đãi?
Tiểu nhị cười nói:
- Phủ nha có quy định, trong lúc tổ chức thi cử không bán rượu cho thí sinh dự thi, tiểu điếm sẽ mang một phần thức ăn ngon lên cho các vị.
Phạm Ninh xua tay:
- Rượu thì không uống đâu, mang hai phần Thủy Bát Tiên của quán các ngươi lên, cá sạo chua ngọt, cá hấp quế, thịt dê nướng, chân giò hầm, gà con hầm nguyên con, cua lớn hấp, thêm một ít rau nữa, cứ tạm thế đã.
- Cần bao nhiêu cua?
- Mỗi người hai con, phải là cua gạch!
Tiểu nhị thấy khó xử:
- Bình thường đều là gọi một con thịt một con gạch, tiểu quan nhân muốn tất cả đều là cua gạch, tiểu điếm cũng không dễ xử lý!
- Cũng được, vậy một thịt một gạch.
- Đa tạ tiểu quan nhân đã hiểu cho, không biết tiểu quan nhân có muốn gọi đồ uống gì không ạ? Tiểu điếm có nước vải ép, nước ô mai, nước mía, gừng mật, chè đậu xanh, canh đậu ngọt.
Phạm Ninh hỏi mọi người:
- Mọi người có muốn uống chút gì không?
- Uống nước mía đi!
Đổng Khôn cười nói:
- Nước mía ở đây không tệ, rất ngọt lành.
- Ta cũng muốn nước mía!
Tô Lượng cũng cười nói.
- Ta cũng vậy.
Phạm Ninh thấy ý kiến mọi người đều thống nhất, liền nói với tiểu nhị:
- Vậy chín chén nước mía, loại lớn ấy.
- Được ạ! Các vị cứ ngồi một lát, lập tức sẽ có ngay.
Tiểu nhị đi xuống dưới, chỉ nghe thấy tiếng hô to từ chỗ bậc thang vọng lại:
- Lầu hai chín chén nước mía lớn!
Phạm Ninh cười hỏi Lục Hữu Vi:
- Sao lại ủ ê thế này?
Lục Hữu Vi lắc đầu:
- Bài nghị luận văn hôm nay ta viết có hơi lạc đề, đề mục là "Xuân Thu vô nghĩa chiến", nhưng ta lại quẩn quanh quá nhiều ở cuộc chiến Trường Bình, lại viết thành "Chiến quốc vô nghĩa chiến", lần này chắc chắn là gặp hạn rồi.
- Ngươi cứ viết luẩn quẩn về chiến tranh?
Phạm Ninh lại hỏi.
- Đúng vậy, ài.
Lục Hữu Vi lại thở dài:
- Ta chủ yếu viết quanh quanh cuộc chiến tranh bá giữa Trường Bình và Ngô Việt, ước chừng độ ba nghìn chữ gì đó, liên quan đến cuộc chiến Trường Bình thì tầm một nghìn chữ, rồi sau đó ta cảm thấy rất dông dài, muốn cắt bớt đoạn cuộc chiến Trường Bình đi, nhưng nếu như bỏ phần đó, vậy thì cả bài văn liền trở nên rối loạn, quan trọng nhất là cũng không kịp thời gian…
Nói xong câu cuối cùng, Lục Hữu Vi khổ sở khóc nấc lên, nức nở gạt nước mắt:
- Môn thi đầu tiên đã bị ăn đập như thế, lần này ta thật sự không có hi vọng nữa rồi!
Tất cả mọi người đều đồng tình nhìn y, không ngờ viết mỗi cuộc chiến Trường Bình thôi mà đến tận một nghìn chữ, cho dù quan chấm bài có khoan dung đến đâu nhưng cũng sẽ không chấp nhận bài văn như thế này.
Tất cả mọi người đều biết Minh Nhân và Minh Lễ xác định là bị đào thải rồi, không nghĩ đến người thứ ba bị đào thải lại là Lục Hữu Vi.
Minh Nhân ngồi bên cạnh vươn tay vuốt vuốt bả vai an ủi Lục Hữu Vi:
- Nghĩ thoáng một chút đi, đợi đến lúc yết bảng, còn hơn hai ngàn bảy trăm người khóc cùng ngươi nữa mà.
Lời này tuy rằng hơi quá đáng, nhưng cũng là sự thật, hai ngàn bảy trăm tám mươi người tham dự cuộc thi, cuối cùng chỉ trúng tuyển năm mươi người, chẳng phải là hơn hai ngàn bảy trăm người sẽ phải khóc rống đó sao.
Phạm Ninh cũng cười an ủi Lục Hữu Vi:
- Huynh là lần đầu tiên tham gia khoa cử, thi không đậu là chuyện rất bình thường, người ta còn thi không biết bao nhiêu lần, không ngừng tích lũy kinh nghiệm rồi cuối cùng mới thi đậu, huynh nghĩ thử mà xem, lần trước huyện học chúng ta đi thi cũng chỉ có hai người đậu cử nhân, số còn lại đều rớt hết, cũng đâu có thấy ai khóc lóc đâu, tâm trạng cần phải thả lỏng bình thản một chút.
Lý Đại Thọ cũng chân thành khuyên nhủ:
- A Lục, ta cũng không hề nghĩ rằng mình có thể thi đỗ cử nhân, quan trọng là ta muốn biết xem cuộc thi khoa cử là như thế nào, có bầu không khí kiểu gì, dù có diễn luyện trăm lần cũng không bằng thực chiến một lần, có lần trải nghiệm này, khoa cử tiếp theo ta liền có tự tin hơn.
Mọi người đều khuyên nhủ Lục Hữu Vi, lúc này Lục Hữu Vi mới thôi không nức nở nữa.
Cùng lúc đó, hai tiểu nhị nhanh nhẹn bưng khay lớn lên, bọn họ đã ép xong hết nước mía rồi, hai mâm cua lớn cũng đã được bưng lên.
Mọi người đều rót nước chấm dấm pha gừng, lấy một con cua lớn bỏ chân, lột vỏ, gạch cua và thịt cua đầy ắp bên trong khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng thèm đến mức chảy cả nước miếng.
Đột nhiên, ở chỗ bậc thang cũng xuất hiện một nhóm sĩ tử, ước chừng khoảng bảy tám người.
Chỉ nghe thấy có người cười nói:
- Mọi người hôm nay cứ việc lấp đầy cái bụng, ta mời khách!
- Lão Phạm hôm nay hào phóng nha!
Phạm Ninh ngừng động tác nhai cua, ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, hắn chỉ liếc qua liền nhìn thấy tứ thúc Phạm Đồng Chung, thấy khuôn mặt y hớn ha hớn hở, xem ra hôm nay y cũng cảm thấy khá vui vẻ.
- Này! Mấy đứa cũng ở đây à.
Phạm Đồng Chung nhìn chuẩn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phạm Ninh, y đi lên trước dương dương đắc ý nói:
- A Ninh, hôm nay cháu thi không tệ đúng không!
Phạm Ninh cười cười:
- Cháu thi cũng bình thường, có lẽ không tốt bằng tứ thúc đâu!
- Đương nhiên! Kinh nghiệm khoa cử của cháu vẫn chưa đủ, tích lũy thêm vài lần hẳn là cũng tàm tạm rồi.
Lúc này, Phạm Đồng Chung chuyển mắt, lại thấy hai huynh đệ Minh Nhân và Minh Lễ, y lập tức mỉm cười:
- Thật trùng hợp, mấy đứa cũng ở đây!
Minh Nhân và Minh Lễ cũng không có được khí độ như Phạm Ninh, vội vàng đứng dậy cười trừ, nói:
- Tứ thúc, đã lâu không gặp.
- Hai người các cháu lại đây, vừa đúng lúc có một chuyện muốn mấy đứa giúp đỡ một chút.
Phạm Đồng Chung không cho giãi bày, cứ thế kéo hai anh em xuống dưới lầu.
Phạm Ninh lắc lắc đầu, hai anh em nhà này cứ như mấy con côn trùng nhỏ bị dính vào mạng nhện ấy, bị con nhện tứ thúc này tóm được, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Một lát sau, Phạm Đòng Chung lại hớn ha hớn hở đi lên lầu, phất phất tay với Phạm Ninh:
- A Ninh, cháu cứ từ từ ăn, chúng ta đi lên nhã gian tầng trên, có gì khó khăn cứ tới tìm ta nhé.
Một đám học sinh phủ học cười hi hi ha ha đi lên tầng ba, lúc này Minh Nhân và Minh Lễ mới chậm chạp đi tới, hai người cứ như lá cây bị mưa sương vùi dập, tinh thần cũng ỉu xìu.