Ông cũng nhấc bút cho mức điểm Thượng thượng giáp, lại viết lời bình luận của chính mình xuống phía dưới: "Không một chữ nào không có xuất xứ, không một chữ nào không có lai lịch."
- Ha ha! Không biết bài thi như thế nào mà lại được đến hai vị giáo thụ bình luận cao đến như thế?
Phó chủ khảo kỳ thi Trương Hiến khoanh tay đi tới, Trương Hiến chính là huynh trưởng của Trương Nghị, hiện đang làm giáo thụ của phủ học, sau khi Trương Nghị bị lật đổ thì ông ta liền phủi sạch quan hệ.
Chỉ có điều Trương Hiến vẫn thông qua một số mối quan hệ mà đưa người em Trương Nghị của mình đến Tứ Châu đảm nhiệm chức giáo thụ của một học đường tư nhân.
Ít nhất là ngoài mặt ông ta và Trương Nhược Anh vẫn duy trì quan hệ tốt đẹp.
Trương Nhược Anh cười nói:
- Là một quyển thi của thi Đồng tử, Nhạc giáo thụ và ta đều cho rằng bài thi này vô cùng xuất sắc, chúng ta nhất trí đồng ý cho nó điểm Thượng thượng giáp.
Trương Hiến biết Nhạc Thanh và Trương Nhược Anh đều là lão giáo thụ đức cao vọng trọng, sẽ không dễ dàng nói khoa trương đến như vậy, không ngờ cả hai người lại cùng cho một bài thi mức điểm Thượng thượng giáp, quả thực khiến ông ta cũng cảm thấy hứng thú.
Ông ta vội vàng nhận lấy bài thi rồi xem kỹ, xem hết bài văn nghị luận xong, ông ta liền tán thưởng không ngừng, cười nói:
- Bài thi này ta phải xem kỹ một chút nữa mới được.
Nhìn bóng lưng đi xa dần của Trương Hiến, trong lòng Trương Nhược Anh không khỏi cảm thấy có một chút lo lắng, trong quyển bài thi này có lấy rất nhiều ví dụ dẫn chứng đều thuộc vùng địa khu Thái Hồ, rất dễ làm cho người ta đoán được đây là bài thi của học sinh Ngô huyện, chỉ sợ Trương Hiến sẽ có suy nghĩ.
Trương Nhược Anh cũng sẽ không xem nhẹ bất kỳ người nào, ông biết rõ Trương Hiến là loại người có đức hạnh thế nào, bề ngoài thì ra vẻ đạo mạo, nhưng bên trong, hai anh em ông ta đều ti tiện vô sỉ giống hệt nhau.
Những năm trước ông ta đều đảm nhiệm vị trí phó chủ khảo, có quyền hạn ra đề mục nhất định, ông ta đã âm thầm để lộ không ít phần đề cho Trương Nghị, cho đến tận ba năm trước, triều đình thực hiện chế độ thay đổi quan chủ khảo, lúc đó mới ngăn chặn được cái lỗ hổng để lộ đề này.
Nhạc Thanh nhìn ra được sự lo lắng trong mắt Trương Nhược Anh, liền thản nhiên nói:
- Năm mươi cuốn bài thi của đồng tử đều phải nộp lên chỗ quan chủ khảo, chúng ta lưu ý một chút là được.
Phạm Ninh vừa mới về đến nhà, em gái nhỏ A Đa mới hai tuổi đã bò ngay lên người, trừ những lúc con bé ngủ ra thì thời gian khác đều lăng xăng khắp nơi tìm anh trai.
- A Ninh, dẫn em gái con đi chơi đi!
Trương Tam Nương đứng cạnh cửa sân, hô to.
- Biết rồi ạ!
Phạm Ninh bất đắc dĩ đặt bút xuống, hắn đang viết một lá thư hồi âm cho Chu Bội, mười ngày trước Chu Bội đã gửi thư tới, trong thư dặn Phạm Ninh nhớ sau khi thi xong là phải lập tức viết thư trả lời nàng.
Phạm Ninh đứng dậy đi vào trong sân, chỉ thấy A Đào đã ôm muội muội chờ sẵn ở cửa.
A Đa mặc một chiếc váy nhỏ màu lục, trên đầu là bai búi tóc nho nhỏ, cô bé mới hai tuổi, tóc vừa vàng vừa lưa thưa, tạm thời chỉ có thể búi tạm hai búi tóc nhỏ, đợi đến lúc bốn năm tuổi là cô bé có thể chải được hai búi tròn rồi.
Bé con nhìn trông rất khôn khéo, đôi mắt to linh hoạt, da trắng trắng mịn mịn, cánh tay nho nhỏ giống hệt củ sen trắng, trong ngực còn ôm một con Ma Hát Lạc.
Ma Hát Lạc là một loại búp bê đồ chơi thời Tống, chính là loại con rối được làm ra để cầu Chức Nữ ban cho sự khéo tay, chủng loại phong phú, có loại tượng được khắc từ ngà voi giá mấy chục quan, hoặc là dùng Long Tiên phật thủ điêu khắc rồi bao bên ngoài bằng hồng sa bích lung.
Đương nhiên cũng có những loại rất rẻ chỉ mấy văn tiền như con rối làm từ mấy thanh lạt bện lại với lá tre.
Ma Hát Lạc của A Đa là do Phạm Ninh mua ở huyện Trường Châu với giá ba trăm văn tiền, được điêu khắc từ gỗ Hoàng Dương, trên thân có chiếc váy nhỏ làm từ vải bố, trông rất sống động, vô cùng đáng yêu.
Ngày hôm qua A Đa vẫn luôn ôm con búp bê trong ngực suốt, yêu thích không rời tay, ngay cả lúc ngủ cũng ôm chặt búp bê gỗ.
A Đa vừa nhìn thấy ca ca mình, khuôn mặt nhỏ xinh lập tức cười tươi như hoa, vươn cánh tay với với ra ngoài, hô lên:
- A nồi, ôm ôm!
Phạm Ninh ôm lấy bé con, chấm chấm vào cái mũi xinh xinh của cô bé, cười nói:
- Đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, không phải a nồi, là a ca!
A Đa ôm lấy cổ anh trai bé, thơm lên mặt hắn mấy cái giống như gà con mổ thóc, cười ngọt ngào:
- A nồi, úng a i ồi uyền!
- Không cho phép đến gần bờ sông!
Trương Tam Nương đứng ngoài cửa viện, sắc mặt nghiêm trọng:
- Lần trước con bé rơi xuống nước, thiếu chút nữa hù chúng ta chết mất.
- Mẹ, xung quanh nhà chúng ta đều là nước, mẹ không cho em gái tiếp xúc với nước làm sao được?
- Nó rất nghịch ngợm, con không giữ nổi con bé đâu.
Trương Tam Nương nói dứt câu liền xoay người rời đi, đi xa rồi mà vẫn nói vọng lại:
- A Đa giao cho con đấy, con tự xem thế nào mà làm!
Phạm Ninh nhìn em gái, cười nói:
- Mẹ không cho em chạm vào nước, hôm nay không thể ngồi thuyền được rồi.
Bé con chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nhào vào bờ vai ca ca mà thút tha thút thít khóc:
- Đa Đa uốn ồi uyền!
Phạm Ninh không biết làm sao, chỉ đành vỗ vỗ lưng em gái:
- Được rồi, anh trai đưa em đi ngồi thuyền.
Phạm Ninh dắt muội muội ra khỏi nhà, phía trước cách đó mấy chục bước chân là một con sông nhỏ, có một bến đò tư nhân cũng rất nhỏ, trên cái cọc có nối dây với hai chiếc thuyền con.
- A Đào, ngươi chèo thuyền đi, ta giữ bé con.
- Dạ! Em sẽ phụ trách chèo thuyền.
Tiểu nha hoàn A Đào nhanh chóng chạy đến, tháo một chiếc thuyền nhỏ ra, Phạm Ninh bế muội muội lên thuyền.
A Đào thuần thục khua mái chèo nhỏ, mặt nước dập dềnh, nước sông mát lạnh, hai bên là hai hàng cây xanh ngắt, thuyền nhỏ từ từ xuôi theo dòng nước đi về hướng đông, A Đa nằm bên mép thuyền, duỗi bàn tay be bé chạm vào mặt nước, thích thú đến độ không ngừng cười khanh khách.
- A Đào, chuyện của chị ngươi thế nào rồi?
Phạm Ninh cười hỏi.
- Ít nhiều cũng nhờ có cách xử lý của tiểu quan nhân!
Khuôn mặt A Đào đầy vẻ cảm kích, nói với Phạm Ninh:
- Đã làm theo chủ ý của tiểu quan nhân, phụ thân em đồng ý gả đại tỷ cho Thủy Căn ca, điều kiện chính là phải có một đứa con trai mang họ nhà em, Thủy Căn ca cũng đồng ý rồi ạ.
A Đào lại cười nói:
- Chị gái em và Thủy Căn ca còn nói muốn tới cám ơn tiểu quan nhân người nữa kìa!
- Cám ơn ta?
Phạm Ninh không kìm nổi cười:
- Ta có cái gì tốt mà cám ơn.
- Là nhờ chủ ý của tiểu quan nhân mà! Bằng không cha em chắc chắn sẽ không đồng ý cho hai người họ ở bên nhau đâu.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Đó chẳng qua chỉ là một chủ ý cùi bắp, nếu chị gái ngươi mà sinh được hai đứa con trai thì tốt, còn nếu chỉ có một đứa con trai, vậy thì về sau sẽ còn phiền phức.