Tiếp đó chính là nguyên tắc tin tưởng đồng nghiệp, tận lực tôn trọng cách cho điểm và phán đoán của quan chấm bài và phó chủ khảo, có chuyện gì mọi người cùng thương lượng, vứt bỏ tác phong độc đoán của cá nhân.
Chính vì hai nguyên tắc này mà ông cũng giành được sự tôn trọng của mọi người đối với mình.
Hiện giờ, Chu Chấn đang toàn lực chăm chú phê duyệt bài thi, trên mỗi bài thi đều có bình luận của hai quan chấm bài và điểm đánh giá của hai phó chủ khảo kỳ thi.
Đã đến giai đoạn chấm bài lúc này, quả thực quan chủ khảo cũng thấy rất khó khăn, hơn một trăm bài thi còn lại này gần như mỗi một bài đều có thể thi đậu thi Giải, nhưng quan chủ khảo lại không thể không loại bỏ đi một nửa số đó, có vẻ như rất tàn khốc, nhưng lại không thể làm gì được, dù sao cũng chỉ có mỗi năm mươi danh ngạch mà thôi.
Đúng lúc này, có người gõ cửa, Chu Chấn đặt bút xuống, nói:
- Vào đi!
Cửa mở ra, Trương Nhược Anh và Nhạc Thanh bước vào phòng, Chu Chấn ha ha cười nói:
- Hai vị giáo thụ có chuyện gì sao?
- Vừa rồi nghe Dương giáo thụ nói ông ấy đếm số bài thi của đồng tử, hình như số lượng không được đúng lắm, cho nên chúng ta muốn kiểm tra lại một chút.
Trong lòng Chu Chấn cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, ông biết rõ thi đồng tử có quan hệ rất mật thiết đến lợi ích của các huyện, có liên quan đến chiến tích của quan viên, không hề tầm thường chút nào, ông rất hiểu tâm trạng của hai người này.
Trên bàn làm việc của Chu Chấn, ngoại trừ một trăm quyển bài thi của kì thi Giải cho người lớn bình thường ra còn có một chồng quyển thi của thi đồng tử.
Chu Chấn chỉ vào chỗ đặt bài thi của đồng tử:
- Tất cả đều ở đây, ta còn chưa chạm đến, hai vị cứ việc kiểm kê!
Trương Nhược Anh cũng không khách khí, chia một nửa số quyển thi cho Nhạc Thanh, hai người kiểm kê hai lần, Trương Nhược Anh nói:
- Chỗ này của ta có hai mươi sáu quyển, chỗ ông thì sao?
- Chỗ này của ta có hai mươi ba quyển!
Hai người biến sắc, đúng là thiếu một quyển thật.
Chu Chấn cũng nhìn ra một chút đầu mối, dường như bài thi bị thiếu mất một quyển, đây là có chuyện gì xảy ra?
Trương Nhược Anh lại đếm thêm một lượt nữa, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, quả nhiên là không thấy quyển thi kia đâu.
Trong lòng Trương Nhược Anh vô cùng tức giận, dù gì cũng là giáo thụ phủ học, đường đường là phó chủ khảo mà lại làm ra cái hành động ti tiện thế này, hay ho lắm sao?
Nhạc Thanh hiểu rất rõ Trương Nhược Anh, tính tình của ông ấy nóng nảy, tính cách cương trực, nói chuyện không hề nể mặt, Nhạc Thanh sợ Trương Nhược Anh sẽ nói ra lời gì khó nghe, liền giành trước nói với Chu Chấn:
- Lần trước có một bài thi của đồng tử, Trương phó chủ khảo nói là muốn cầm đi để xem kỹ một chút, phỏng chừng là ông ấy quên mất, chắc là vẫn còn ở chỗ ông ấy.
- Là thế sao?
Thật ra Chu Chấn cũng nghe được một vài tin đồn, danh tiếng của Trương phó chủ khảo này không được tốt lắm, rất nhiều người đều nói ông ta thiếu sư đức, không ngờ thiếu mất một phần bài thi của thi đồng tử, xem ra chuyện này cũng không phải chỉ là quên mất đơn giản như thế, trong đó chắc chắn phải ẩn giấu ân oán gì đó rồi.
Chu Chấn đi tới cửa, cao giọng nói:
- Mời Trương phó chủ khảo đến đây một chút.
Không lâu sau, Trương Hiến đã cười ha hả đi tới, ông ta nhìn thoáng qua Trương Nhược Anh và Nhạc Thanh, làm bộ như rất kinh ngạc:
- Sao hai vị giáo thụ lại ở đây thế này?
Trương Nhược Anh sắc mặt âm trầm không nói gì, Nhạc Thanh cười nói:
- Chúng ta muốn xem bài thi lần trước ấy mà, kết quả lại không phát hiện ra ở đây, lần trước Trương giáo thụ mượn đi…
Trương Hiến vỗ trán:
- Ai dà! Ở trong ngăn kéo của ta, không ngờ ta lại quên mất, xem trí nhớ của ta này, thiếu chút nữa làm hỏng chuyện lớn rồi, ta sẽ lập tức mang đến ngay.
Trương Hiến vội vàng rời đi, Chu Chấn cũng là người rành rõi đạo lý đối nhân xử thế, làm sao ông có thể không nhìn ra vẻ diễn xuất cường điệu kia của Trương Hiến được.
Trương Hiến âm thầm giữ lại bài thi, hiển nhiên là không muốn để cho thí sinh này ngóc đầu lên được.
Giờ khắc này, Chu Chấn cũng có mấy phần hứng thú với thí sinh này, không ngờ có thể khiến cho một người đường đường là phó chủ khảo có thể làm ra loại chuyện ti bỉ đến mức này.
Không lâu sau, Trương Hiến cầm một quyển thi đến, áy náy nói:
- Để nhầm với một đống bài thi bị đánh trượt, thực ngại quá!
Trương Nhược Anh không thèm quan tâm đến ông ta, xoay người liền rời đi, Nhạc Thanh cười cười:
- Vậy không quấy rầy Chu chủ khảo nữa, chúng ta xin cáo từ trước!
Ông cũng rời đi theo, Chu Chấn nhận lấy quyển bài thi, nhìn phần cho điểm phía trên bài, cười nói:
- Hai vị thẩm quyển quan đều cho điểm Thượng thượng giáp, Trương chủ khảo cho điểm Thượng thượng, ta xem trước một cái đã, đợt lát nữa lại đưa cho Tề chủ khảo, không có chuyện gì nữa, phiền Trương chủ khảo chạy đến một chuyến rồi.
Trên mặt Trương Hiến khó nén nổi xấu hổ, hiện giờ ông ta cũng không biết bài thi này chính là của Phạm Ninh, nhưng ông ta vẫn có thể nhìn ra được đây là bài làm của huyện sĩ Ngô huyện.
Mặc dù ông ta là giáo thụ phủ học, nhưng ông ta vẫn luôn nghiêng về phía huyện Trường Châu hơn, hơn nữa em trai ông ta còn bị mất sạch danh dự tại huyện học Ngô huyện, về công hay về tư, ông ta cũng đều không muốn để huyện sĩ Ngô huyện giành được tư cách cống cử sĩ.
Đáng tiếc ông ta không phải là chủ khảo, nếu như ông ta là chủ khảo vậy thì bài thi này chắc chắn sẽ là quyển đầu tiên bị đánh trượt.
- Đâu có! Đâu có! Chủ khảo cứ làm việc đi, ta xin cáo từ trước.
Ông ta rời khỏi căn phòng, trong lòng ngẫm nghĩ một lát, chuyện này có lẽ nên nói với mấy quan chấm bài huyện Trường Châu cái đã, sau này Văn Huyện lệnh mà hỏi tới, mình cũng có thể cho ông ta một lời giải thích.
Ông ta cũng xoay người bước nhanh rời đi.
… …
Đến ngày chấm thi cuối cùng, các quán rượu tại Trường Châu lại bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn hẳn, rất nhiều sĩ tử thi xong đều trở về nhà mình, đến lúc này cũng đã quay trở lại huyện Trường Châu một lần nữa.
Đề nghị luận và đề đối sách trong cuộc thi lần này đều là dạng đề tương đối dễ phát huy, vì thế khiến cho các thí sinh bình thường cũng cảm thấy khá tốt.
Mỗi một thí sinh đều mang hi vọng chờ mong ở huyện Trường Châu, chờ đợi đến thời khắc yết bảng ngày mai.
Phạm Ninh không còn sống ở Thu Diệp thiền tự nữa mà hiện giờ đang sống trong nhà Đổng Khôn.
Đại bá của Đổng Khôn là Tri phủ Đổng Tiềm của phủ Bình Giang, phụ thân của y nhậm chức sử quan biên tu trong triều đình, thuộc loại thanh thủy quan không có thực quyền gì, nhưng Đổng gia cũng là một đại tộc có uy danh khắp phủ Bình Giang.
Bậc cha chú của Đổng Khôn có đến hai tiến sĩ, giúp nửa đời sau của Đổng lão thái gia ước chừng vinh quanh mười mấy năm.
Nhưng đồng thời cũng mang đến cho đám tiểu bối bọn họ áp lực vô cùng lớn.
- Đại bá ta và cha ta đều là tiến sĩ, huynh nói xem, nếu như ta thi không qua kỳ thi Giải này thì người trong nhà sẽ nhìn ta thế nào?