Hai hôm nay quả thực Đổng Khôn có phần ăn không ngon, ngủ không yên, mới đầu y còn cho rằng mình thi không tồi, vậy mà không ngờ hôm qua lại chợt phát hiện bài làm của mình phạm phải sai lầm cấp thấp, bị dây mực mất mấy chữ, mang đến cho y một sự đả kích nặng nề, khiến y cảm thấy vô cùng uể oải.
Đồng Khôn tự hiểu rõ trong lòng, cuộc thi Giải lần này cạnh tranh vô cùng khốc liệt, rất có thể y để lỡ mất dịp tốt với cử nhân rồi.
Phạm Ninh hiểu được sự chán nản của y, cười cười an ủi:
- Đệ mới mười lăm tuổi mà, phụ thân đệ ba mươi tuổi mới thi đậu tiến sĩ, chẳng lẽ đệ mười lăm tuổi đã nghĩ đến chuyện vượt qua phụ thân mình sao.
- Ta không nghĩ đến chuyện vượt mặt phụ thân, nhưng chí ít cũng nên qua được thi Giải đúng không!
- Nếu không nghĩ đến chuyện vượt mặt phụ thân, vậy thì đệ qua được thi Giải cũng có ý nghĩ gì đâu, còn không phải là sang năm đến kinh thành nhưng không đậu?
- Ta cảm thấy nếu như lần này đệ không thi đậu kì thi Giải cũng chẳng phải là chuyện xấu gì, cho đệ thêm thời gian ba năm đệ sẽ củng cố lại nền tảng vững chắc hơn, đệ cũng giống như Lận Hoằng vậy, nền tảng vẫn còn hơi yếu, nếu như thi đậu kì thi Giải quá sớm, ngược lại sẽ bỏ quên mất nền tảng căn bản.
- Nói rất hay!
Phía sau truyền đến một tiếng khen ngợi.
Phạm Ninh quay đầu, chỉ thấy từ phía sau có một người trung niên khoảng độ bốn lăm bốn sáu tuổi đang đi đến, thân hình cao lớn, làn da trắng muốt, khuôn mặt mơ hồ có mấy phần tương tự với Đổng Khôn, cũng là một khuôn mặt hình chữ điền, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén.
Ông mặc một bộ lan bào màu trắng hơi ngà, lưng đeo thắt lưng da, đầu đội mũ ô sa, lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra một tư thái bình tĩnh, mang đến cho người khác một cảm giác rất ôn tồn lịch sự.
Đổng Khôn vội vàng đứng dậy, nhỏ giọng nói:
- Đại bá!
Hóa ra người đàn ông trung niên này chính là Tri phủ Bình Giang Đổng Tiềm, lần đầu tiên Phạm Ninh nhìn thấy ông ấy.
Hắn vội vàng cúi người hành lễ:
- Vãn bối Phạm Ninh tham kiến Đổng bá phụ!
Đổng Tiềm gật gật đầu, ôn hòa cười nói:
- Cháu chính là Phạm Ninh sao, ta đã sớm nghe qua đại danh của cháu!
Không đợi Phạm Ninh mở miệng nói lời khiêm tốn, ông đã khoát tay chặn lại:
- Ngồi xuống đi!
Phạm Ninh ngồi xuống.
Đổng Khôn cũng không dám ngồi, đứng cung kính một bên.
Đổng Tiềm cười nói:
- Ta cùng Âu Dương Tu quan hệ không tệ, hai năm trước ông ấy viết thư cho ta, bảo ta chiếu cố cho cháu, ta vẫn luôn chú ý đến cháu, thật ra không cần ta phải chiếu cố, chính cháu cũng biểu hiện rất xuất sắc rồi.
Trong lòng Phạm Ninh liền hiểu, hóa ra vị Đổng tri phủ này cũng biết chuyện của mình ở kinh thành, hắn nhanh chóng liếc qua Đổng Khôn, thấy vẻ mặt của y rất thản nhiên, cũng không hề kinh ngạc về lời mà bá phụ y nói.
Trong lòng Phạm Ninh không khỏi khẽ thở dài, con cháu nhà quan đúng là ai ai cũng che giấu rất sâu, rõ ràng biết rõ hết chi tiết về mình rồi, vậy mà vẫn có thể thề thốt giữ miệng không đề cập tới.
Đổng Tiềm nhìn ra được sự cảm thán trong lòng Phạm Ninh, ông khẽ cười nói:
- Cháu đừng trách Đổng sư đệ, là ta không cho nó nói lung tung, còn có đám hỏi giữa Đổng gia và Chu gia nữa, chắc hẳn cháu cũng không biết.
Chuyện này thì ngược lại Phạm Ninh lại biết, Chu Bội đã nói cho hắn, nhờ có đám hỏi này mà Chu Bội còn trở thành trưởng bối của Đổng Tiềm nữa cơ.
Phạm Ninh cười cười:
- Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cháu sẽ không trách Đổng sư đệ.
- Phạm Ninh, cháu rất có khí thế, thậm chí còn cơ trí bình tĩnh hơn cả người trưởng thành, hơn nữa còn có một loại cảm nhận khác hẳn với người bình thường, ta nói không sai đúng không!
Trái tim Phạm Ninh lập tức đập thình thịch liên hồi, lời này của Đổng Tri phủ là có ý gì, chẳng lẽ ông ấy biết mình có thể biết trước tương lai?
- Cháu không rõ ý chỉ của Đổng Tri phủ là sao ạ?
- Chuyện ta nói chính là đoán rất trúng đề!
Đổng Tiềm khẽ mỉm cười:
- Cháu không chỉ đoán trúng đề thi huyện, mà không ngờ còn đoán trúng cả đề thi đối sách lần này, thật khiến mọi người phải ngạc nhiên thán phục!
Trong lòng Phạm Ninh chợt thả lỏng, hóa ra là nói đến chuyện đoán đề, hắn lắc đầu cười:
- Đề thi huyện không phải đoán trúng đâu ạ, là cháu tìm được quy luật ra đề của huyện học, về phần đề thơ, không dối gạt gì Đổng bá phụ, Cao Huyện lệnh có quan hệ cũng khá tốt với cháu, nên cho cháu một ám hiệu đó là tết Đoan Ngọ.
- Vậy đề thi Giải thì sao? Cháu giải thích thế nào?
Đổng Tiềm vẫn cười cười như cũ.
- Đương kim thiên tử vô cùng chú ý đến cuộc sống của dân chúng, dưới ảnh hưởng của thiên tử, quan phủ các nơi lúc ra đề cũng sẽ thiên về dân sinh, cháu phát hiện thi Giải của phủ Bình Giang đã mười năm rồi chưa thi về khuyến nông, cho nên mới lớn mật phỏng đoán rằng đề năm nay sẽ đề cập đến nông nghiệp, chỉ có thể nói là may mắn bị cháu đoán trúng mất rồi.
Đổng Tiềm cười lớn:
- Thiên hạ nào có nhiều chuyện may mắn đến như vậy, không bằng cháu lại may mắn đoán thử xem đề thi ba năm tới là gì xem?
Không đợi Phạm Ninh trả lời, ông liền khoát tay cười nói:
- Chỉ nói đùa với cháu một chút thôi, ngày mai sẽ yết bảng rồi, ta có trực giác, chắc chắn ngày mai cháu sẽ có tên trên bảng trúng tuyển.
Đến xẩm tối, trên sảnh lớn tầng hai của Thẩm Quyển Viện, tên của mười thí sinh đồng tử được treo lên theo thứ tự, trước mắt vẫn là bài thi sao lại, không phải bài thi gốc, giấy dán hồ che mất phần tên, phía trên bài thi có đánh số.
Ba mươi mấy quan chấm bài cẩn thận đọc mười quyển bài thi này, bọn họ thông qua bỏ phiếu mà chọn ra năm bài thi đứng đầu trong số này, thêm vào số cống cử sĩ của cuộc thi đồng tử.
Không ít người đều dừng chân xem kỹ bài thi số bảy, tin tức đã truyền ra ngoài, phó chủ khảo Trương Hiến cố ý giữ lại bài thi này.
Chuyện này khiến tất cả mọi người đều hứng thú bừng bừng với quyển thi này, rốt cuộc là bài thi như thế nào mới có thể khiến Trương Hiến làm ra hành động bỉ ổi đến như vậy.
Mọi người không ngừng xì xào bàn tán, trao đổi cảm nhận của mình với nhau.
Trương Hiến đứng ở cửa gian phòng, âm thầm đắc ý nhìn nhóm quan chấm bài đang thương lượng trong đại sảnh, nhóm quan chấm bài này có mười hai người đến từ huyện Trường Châu.
Chính ông ta đã nói rõ ràng cho bọn họ biết, bài thi số bảy là bài thi của học sinh huyện Ngô, tin rằng bọn họ sẽ lấy vinh dự và ích lợi của huyện Trường Châu làm trọng.
"Hừ! Trương Nhược Anh còn cho rằng có thể ngăn được mình sao? Không khỏi quá ngây thơ rồi."
Thời gian chậm rãi trôi đi, một lúc lâu sau, quan chấm bài cuối cùng cũng bắt đầu tiến hành bỏ phiếu, chiếu theo quy định, mỗi người được phát một tờ giấy tuyển chọn, bên trên có ghi số thứ tự của mười bài thi, bọn họ sẽ chọn ra năm bài thi mà mình cho là xuất sắc nhất trong số mười bài.
Cả quan chủ khảo và hai phó chủ khảo kỳ thi đều có quyền bỏ phiếu tương tự.
Không lâu sau, ba mươi bốn quan chấm bài và quan chủ khảo Chu Chấn, hai phó chủ khảo đều tập trung lại ở đại sảnh, mỗi người đều cầm trong tay một tờ đề cử có ghi số thứ tự mà mình chọn.