Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 239 - Chương 238

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 238
 

Chu Chấn nói với mọi người:

- Theo như thường lệ, năm người cuối cùng trong danh sách trúng bảng do mọi người bình chọn ra, dựa theo số phiếu ít hay nhiều mà quyết định thứ tự, ta hi vọng các vị sẽ lựa chọn một cách công bằng, chọn ra thiếu niên thiên tài xuất sắc nhất phủ Bình Giang để đến kinh thành "tranh đấu" với những tài năng tuấn liệt khắp thiên hạ, tranh thủ giành được vinh dự thật cao.

Một trợ giáo đặt một hộp giấy nhỏ lên bàn, Chu Chấn bước lên trước bỏ tờ phiếu của mình vào đầu tiên, mọi người tiếp tục lần lượt bước lên bỏ tờ phiếu trong tay mình vào.

Sau đó, hai trợ giáo nâng một tấm ván gỗ lớn đến, trên tấm ván có dán một tờ giấy trắng, trên đó có viết thứ tự các bài thi.

Ba trợ giáo bắt đầu thống kế ba mươi bốn tấm phiếu bầu cử ngay trước mặt tất cả các quan chấm bài.

- Số hai, số ba, số năm, số bảy, số chín.

- Số một, số ba, số bốn, số bảy, số tám.

- Số hai, số bốn, số sáu, số bảy, số chín.

… …

Theo giọng nói báo số cứng nhắc đơn điệu của trợ giáo, một loạt dãy số được viết lên trên giấy, Trương Hiến chỉ cảm thấy sống lưng run lên từng đợt, không ngờ mỗi một tờ đề cử tờ nào cũng đều có số bảy.

Kết quả này khiến ông ta thẹn quá hóa giận, ông ta quay đầu nhìn về phía một đám quan chấm bài huyện Trường Châu, không ít người cũng lạnh lùng nhìn lại ông ta, trong ánh mắt đầy vẻ khinh miệt và khinh thường.

Trương Hiến hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì được.

Lúc này, trợ giáo đã đọc đến tấm phiếu cuối cùng.

- Số ba, số bốn, số sáu, số bảy, số tám.

Trong đại sảnh lập tức vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Chu Chấn cao giọng tuyên bố:

- Bài thi số bảy là bài giành được số phiếu cao nhất, trong số ba mươi bốn phiếu, nó được ba mươi ba phiếu!

Mọi người đồng loạt cười to, quay đầu nhìn về phía Trương Hiến, ánh mắt đầy trào phúng, tất cả mọi người đều biết người duy nhất không bỏ phiếu cho số bảy chính là vị Trương phó chủ khảo này.

Mặt Trương Hiến đỏ bừng giống như màu gan heo, chiếc áo khoác ngoài của cái lão dối trá này bị phá nát từng mảnh, lộ ra bản chất ti tiện của lão, đây cũng chính là điều mà lão vạn lần không ngờ đến, dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người không ngờ lão lại làm ra một hành động ti tiện đến như vậy, quả thực khiến lão vô cùng xấu hổ, không thể ngóc đầu lên được, đành xám xịt xoay người quay trở về phòng.

Trương Nhược Anh cười lạnh nhìn qua một lượt, nói:

- Đây là điển hình của việc lấy lòng dạ tiểu nhân đo bụng quân tử, ông ta nghĩ rằng những người khác đều ti tiện vô sỉ giống ông ta cả hay sao!

Nhạc Thanh thản nhiên cười nhạt:

- Chuyện này cũng là một tin đồn thú vị của khoa cử năm nay không phải sao!

Kết quả bỏ phiếu đã có, số 7 nhận được ba mươi ba phiếu, số 2 được hai mươi ba phiếu, số 9 được hai mươi hai phiếu, số 3 được hai mươi mốt phiếu, số 6 cũng được hai mươi mốt phiếu.

Tiếc nuối nhất chính là số bốn, được hai mươi phiếu, chỉ kém có đúng một phiếu.

Bởi vì số 3 và số 6 đều là hai mươi mốt phiếu, cho nên quan chủ khảo Chu Chấn quyết định, số 3 xếp hạng bốn, số 6 xếp thứ năm.

Đến đây là kết thúc, kết quả cuối cùng của cuộc thi tại Bình Giang phủ năm thứ hai Hoàng Hữu cũng đã có, quan chủ khảo báo cho nha môn phủ Bình Giang kiểm tra thẩm duyệt để yết bảng.

… …

Sáng ngày hôm sau, trên quảng trường ngoài cửa Viện Khảo Thí đã tấp nập toàn người là người, hơn hai nghìn năm trăm thí sinh và những dân chúng bình thường khác đều tập trung ở trước quảng trường.

Sở dĩ có rất nhiều dân chúng đến xem yết bảng, nguyên nhân rất lớn là bởi vì chuyện đặt cược ở cửa hàng quan phác có mối liên quan rất mật thiết đến lợi ích của bọn họ.

Cho dù Đổng Khôn không muốn đến xem yết bảng, nhưng Phạm Ninh vẫn cứ kéo y đến, dùng lời của Phạm Ninh mà nói, trốn trốn tránh tránh không phải là một biện pháp tốt, chỉ có biết hổ thẹn sau đó mạnh mẽ hơn mới là cách thức khích lệ đúng đắn.

- Sao hai người họ cũng tới?

Phạm Ninh nhướn mày, hắn chợt phát hiện bóng dáng của Minh Nhân và Minh Lễ, hai người này đang đẩy mạnh tiêu thụ giới thiệu với đám sĩ tử một quyển sách mới, dường như buôn bán cũng khá phát đạt, không ít sĩ tử trước sau nối tiếp nhau lần lượt mua sách của bọn họ.

Trong lòng Phạm Ninh cũng cảm thấy có mấy phần tò mò, đúng lúc đó, hắn liền nhìn thấy Lý Đại Thọ cũng cầm một quyển sách đi tới.

- Bán sách gì vậy?

Phạm Ninh cười hỏi.

Lý Đại Thọ cười cười đưa quyển sách cho Phạm Ninh.

- Sư huynh nhìn rồi sẽ biết, cũng không tệ lắm!

Phạm Ninh nhận lấy cuốn sách, vừa nhìn thấy bìa sách liền biết ngay là hai người kia lại đang bán sách lậu rồi, không phải l in ấn thô ráp, mà ngược lại in ấn còn rất tinh mỹ, nhưng vừa nhìn là biết ngay đây là tác phẩm xuất bản từ xưởng in hợp tác của hai huynh đệ.

Ngoài mặt dùng bức tranh mộc điêu đã trở thành phong cách của bọn họ, mấy năm nay, hai huynh đệ này in ấn sách lậu không biết đã buôn bán lời đến mấy trăm quan tiền.

Mặt ngoài quyển sách là một bức họa, hình ảnh một sĩ tử đang khắc khổ đọc sách, ở bên phải có hàng chữ tên sách "Ba bước quan trọng từ thi Giải đến thi Tỉnh".

Thật khiến cho người khác không thể không phục đầu óc kinh doanh của hai huynh đệ nhà này, nghiên cứu cung ứng và nhu cầu của mọi người đến mức thấu triệt như vậy, cũng nghiền ngẫm lòng người thật tinh tế tỉ mỉ.

Đến giờ, 350 quyển sách cũng đã đều được bán sạch, hai huynh đệ cũng không quan tâm đến chuyện chào hỏi Phạm Ninh, lại chạy tới vận chuyển bộ sách.

Lý Đại Thọ cười nói với Phạm Ninh:

- Quyển sách này buôn bán rất phát đạt ở kinh thành, vốn dĩ tên lúc đầu là "Bí mật của khoa cử", nhưng cuối cùng bọn họ lại sửa đổi tên, in thành năm nghìn bản, mấy ngày hôm nay bọn họ đã bán được hơn ba nghìn bản rồi.

Đến lúc này Phạm Ninh mới biết nguyên nhân mà hai người vẫn chưa trở về trấn Mộc Đổ, hóa ra là đi quanh quanh bán sách, tuy tên sách này cũng rất hấp dẫn người khác, "Ba bước quan trọng từ thi Giải đến thi Tỉnh", vừa trùng hợp gãi đúng chỗ ngứa của tất cả các sĩ tử, khó trách lại buôn bán phát đạt đến như thế.

Phạm Ninh lắc đầu, trả lại sách cho Lý Đại Thọ, cười nói:

- Lần này đệ phát huy cũng không tệ, Triệu học chính khen không dứt miệng bài văn của đệ đấy.

Lý Đại Thọ gãi gãi cổ, ngượng ngùng nói:

- Điểm yếu của đệ căn bản chính là ở thư pháp, đệ dự định khổ luyện thư pháp ba năm, tranh thủ cơ hội đậu cuộc thi Giải tiếp theo.

- Hình như đệ cũng không tin tưởng bản thân mình lắm?

Lý Đại Thọ thở dài:

- Niềm tin được thành lập dựa trên cơ sở thực lực, nếu như đệ có thực lực như sư huynh thì đệ cũng sẽ có niềm tin đấy, chủ yếu là thư pháp của đệ hơi kém, nhưng thư pháp lại chính là cửa đầu tiên phải vượt qua trong thi khoa cử, trong lòng đệ hiểu rất rõ điểm này.

Phạm Ninh rất tán thưởng sự khiêm tốn của Lý Đại Thọ.

Không lâu sau, Tô Lượng và Đoàn Du cũng tới, nhìn thấy Phạm Ninh, Tô Lượng liền cười nói:

- Ta nhìn thấy Lục Hữu Vi rồi, ở phía nam, bảo y lại đây mà y cứ không chịu.

Bình Luận (0)
Comment