Phạm Ninh gật gật đầu, hắn có thể hiểu được tâm trạng của Lục Hữu Vi, Phạm Ninh lại quay sang nhìn xung quanh:
- Hình như không thấy Lận Hoằng?
Đổng Khôn nói:
- Y nói sẽ đến muộn một chút!
Người trên quảng trường càng lúc càng nhiều, gần như là người người đông nghẹt, ở chỗ tấm bảng lớn công bố kết quả lại toàn sĩ tử chen lấn, tất cả cùng đang đợi đến thời khắc yết bảng, chỉ có mỗi cửa chính của Thẩm Quyển Viện vẫn đóng chặt như cũ, dường như đang khảo nghiệm tâm trạng lo âu của đám sĩ tử.
Thời gian chậm rãi trôi đi, vào lúc tất cả mọi người đều sắp mất hết sạch kiên nhẫn thì cuối cùng cửa Viện Khảo Thí cũng mở ra, từ bên trong có khoảng năm sáu trợ giáo bước ra, hai người khiêng thang, một người khác mang theo một thùng keo, còn một người nữa thì cầm một quyển giấy vàng rất dày.
Đoàn người xung quanh lập tức bắt đầu trở nên sôi trào.
Năm bảng danh sách chữ đen giấy vàng cuối cùng cũng dán trên bảng cáo thị, một hàng chữ cực kỳ lớn "Bảng trúng tuyển kì thi Giải phủ Bình Giang" khiến cho mọi người chăm chú nhìn.
Phía dưới bảng danh sách lập tức lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt khẩn trương nhìn chăm chú vào tên trên bảng danh sách, ý đồ đối chiếu tên và số của mình.
Đáng tiếc, đối với tuyệt đại đa số người mà nói, chờ mong như vậy là phí công, thí sinh chân chính trúng bảng đều ở phía xa, trong lòng bọn họ ngược lại không có vội vã mong chờ như đại đa số sĩ tử.
Rất nhanh, ánh mắt hy vọng ở những đôi mắt ấy biến mất, một đám thí sinh ảm đạm rời đi.
Mỗi ba năm một lần luân hồi lại phát sinh, có sĩ tử bắt đầu thấp giọng khóc, bên cạnh có người thấp giọng an ủi, nhưng càng nhiều người là mờ mịt rời đi, lúc này, trong tâm ai cũng đều rất uể oải, không có ai sẽ đi quan tâm người nào đang khóc.
Cuối cùng xuất hiện một sĩ tử cúi đầu chạy gấp, nhìn y nhảy chân sáo cùng khuôn mặt vui sướng khó lòng che giấu, có thể đoán được, đây là một người thượng bảng.
Y cắn chặt môi, sợ mình kích động và cười vui kích động các sĩ tử khác, đi rất xa rồi, y mới nhảy lên thật cao, kích động la to:
- Ta thi đỗ rồi!
Y kích động hô to vẫn đưa tới vô số người ánh mắt, có hâm mộ, có ghen ghét, cũng có miệt thị, chỉ là một kì thi Giải thôi mà, có cần phải kích động như vậy không?
Phạm Ninh không tiến lên nhìn bảng, Lý Đại Thọ và Tô Lượng xung phong nhận việc chạy tới xem bảng, không bao lâu, Lý Đại Thọ về đến trước, y liền giống như bị trúng tà, nhìn mặt đất sững sờ, vẻ mặt ngỡ ngàng và không thể tin nổi.
- Đại Thọ, đệ làm sao vậy?
Phạm Ninh có chút lo lắng hỏi.
- Sư huynh, huynh nói xem Khảo Thí Viện có phải chấm sai rồi không?
Lý Đại Thọ chần chờ hỏi.
- Làm sai cái gì?
Phạm Ninh ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú y:
- Có phải đệ thượng bảng hay không?
Lý Đại Thọ gật gật đầu, vẻ mặt vẫn ngỡ ngàng như trước:
- Ta thật không biết chuyện này là như thế nào, tên của ta ở thứ bốn mươi tám, số báo danh cũng là của ta, nhưng thư pháp của ta không tốt...
Y không có nói thêm gì nữa, nước mắt bỗng nhiên trào ra trong đôi mắt sáng bừng:
- Sư huynh, ta thực sự thi đỗ rồi sao?
Phạm Ninh ôm chặt y một cái:
- Đại Thọ, chúc mừng đệ thi đỗ rồi, nhanh đi báo tin vui cho cha mẹ đi!
Lý Đại Thọ che mặt, kích động tới mức khó có thể kìm nén được, trong niềm vui sướng, nội tâm y đang trào dâng giống hệt như hồng thủy, khiến cho y càng thêm kích động không thể chống đỡ, y giang hai cánh tay, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, căng chân liền chạy như điên về phía thành nam, y phải nói cho người nhà tin vui trúng bảng.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Lý Đại Thọ chạy xa, ai cũng không ngờ Lý Đại Thọ lại trúng bảng, phải biết rằng trong chín người trong hội, thành tích của y cũng chỉ hơi tốt hơn một chút so với Minh Nhân và Minh Lễ, nhưng y lại khảo trúng cử nhân, ánh mắt Đổng Khôn và Lận Hoằng lại ảm đạm.
Phạm Ninh lại không thấy kỳ lạ, trong hai tháng trước, Lý Đại Thọ luôn luôn thâm nhập vào nông thôn Thái Hồ tìm hiểu khó khăn của nông dân, suốt hai tháng, y sống như một người nông dân bình thường, lĩnh hội được vui buồn mừng giận của bọn họ.
Chính vì y bỏ công sức, tài viết văn của y so với người khác càng thấu triệt, càng thêm giản dị hơn.
Điều này làm cho Phạm Ninh cũng có chút cảm động, mình cũng tìm không thấy lý do thuyết phục mọi người thâm nhập nông thôn tìm hiểu, nhưng Lý Đại Thọ lại hoàn toàn tín nhiệm mình, chính vì sự tín nhiệm này đã khiến cho y gặt hái được thu hoạch nặng trịch.
Lúc này, Tô Lượng cũng đã trở lại, y tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Phạm Ninh, đi đến trước mặt Phạm Ninh, lại đi vòng vèo quanh hắn đánh giá.
- Tô Lượng, có chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người lo lắng hỏi.
Tô Lượng rốt cục kìm nén không nổi niềm vui sướng trong lòng, thở dài nói:
- Ta cảm thấy huynh nhất định có thể khảo trúng Cống cử sĩ, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra, không ngờ huynh lại đứng thứ nhất!
Xung quanh một mảnh xôn xao, Phạm Ninh không ngờ khảo trúng hạng nhất kì thi Đồng tử.
Lúc này, Minh Nhân và Minh Lễ chạy như điên tới, kích động la to:
- A Ninh, đệ thi đậu hạng nhất rồi!
Tâm tình của Minh Nhân và của Minh Lễ lây sang mọi người, mọi người ném Phạm Ninh lên cao, vừa hoan hô vừa tung lên không trung.
Tô Lượng đứng ở một bên, khó có thể che giấu vui sướng trên mặt, y cũng không có nói cho mọi người, y cũng có tên trên bảng, hạng thứ năm bảng Đồng tử.
***
Giữa trưa, quán rượu phủ Bắc khách uống rượu chật ních, ồn ào náo nhiệt khác thường, Minh Nhân và Minh Lễ ở Quan Phác điếm cược Phạm Ninh được hạng nhất, trúng một trăm lượng bạc, hơn nữa buổi sáng bán ra năm trăm quyển sách, tâm tình của bọn họ so với trúng bảng còn vui sướng hơn, chủ động mời mọi người ăn cơm.
Tuy nhiên Lục Hữu Vi không ở đây, Lý Đại Thọ chạy về nhà báo tin vui rồi, trên bàn rượu chỉ có bảy người.
Đoàn Du lần này không thi đậu, nhưng tâm tính y rất bình thản, y mới mười ba tuổi, ba năm sau cũng mới mười sáu tuổi, cơ hội nếu so với người khác còn rất nhiều.
Đoàn Du nâng chén nhấp một ngụm rượu nhỏ, cười nói:
- Hạng nhất là Phạm Ninh Ngô huyện, hạng thứ hai là Liễu Nhiên của Ngô Giang, thứ ba là Diêu Hi của Trường Châu huyện, thứ tư là Nghiêm Thanh của Côn Sơn huyện, thứ năm Tô Lượng của Ngô huyện, lần này Ngô huyện thắng lớn, mặt Trường Châu huyện cũng bị vả cho sưng lên, luôn mồm muốn ôm đồm năm cái tên, cuối cùng chỉ có một người đứng thứ ba, biến thành trò cười của Bình Giang Phủ, về sau xem bọn họ còn dám lun tung nữa không.
- Năm nay thật sự là ngựa ô xuất hiện nhiều quá!
Đổng Khôn cũng nghĩ thông rồi, từ đáy lòng y mừng cho Phạm Ninh và Tô Lượng, y uống một hớp rượu cười nói:
- Kết quả thi Giải của người trưởng thành cũng làm người ta kinh ngạc trợn mắt, sĩ tử Mạnh Đồng của Côn Sơn và tài tử Trương Triều của Ngô Giang, hai người lúc trước được đặt cửa nhiều nhất đều không lọt vào ba cái tên đứng đầu, nhưng thật ra cái tên Lý Ấu Lâm đoạt được giải Nguyên, ngoài dự liệu của tất cả mọi người.