Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 277 - Chương 276

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 276
 

Sáng hôm nay, Tô Lượng rét run cầm cập ở sân, liên tục hà hơi vào tay cho ấm.

- Mau lên! Ta sắp chết cóng rồi.

Phạm Ninh ở trong phòng vừa đánh răng, mơ màng nói vọng ra:

- Ai bảo huynh vội như thế, bây giờ huynh đi thì trường thi cũng chưa mở cửa, vẫn phải xếp hàng bên ngoài thôi.

- Đi sớm một chút, nghe nói sẽ không bốc phải "phân", nếu không sẽ phải thi ở phòng cạnh nhà vệ sinh, lúc ấy ai còn tâm trí nào mà thi chứ!

Phạm Ninh để cành cây mềm dùng để đánh răng vào cốc nước, rồi lau khóe miệng bằng khăn, lười biếng nói:

- Hóa ra là vì vậy, ta thật phục huynh, không phải nói trước với huynh rồi sao? Kì thi Tỉnh khác với thi Châu, không thi ở trường thi, mà trong doanh trại của bắc quân.

Tô Lượng lao vọt tới cửa phòng nói:

- Huynh nói với ta chuyện này lúc nào?

Phạm Ninh nhún vai:

- Thế thì huynh quên rồi, lần trước huynh đưa ta đi thăm Âu Dương Tu, chính miệng Âu Dương Tu nói với huynh, ta nhớ rất rõ, vậy mà huynh lại quên!

- Làm ơn đi! Ở trước mặt Âu Dương Tu ta căng thẳng không nói được câu nào, đầu óc trống rỗng, ông ấy nói gì, từ đầu đến cuối ta đều không biết.

Tô Lượng phát hiện trong thư phòng của Phạm Ninh rất ấm, liền đi vào trong, cười ha ha nói:

- Lúc đó Âu Dương Tu còn nói gì nữa không, huynh kể lại ta nghe!

- Ta cũng không nhớ rõ nữa, hình như là khuyên huynh viết văn phải chân thực, đừng theo đuổi những thứ viển vông.

- Không hổ là người đứng đầu văn đàn Đại Tống!

Tô Lượng thở dài:

- Ân cần dạy bảo cho cả người nhỏ nhoi như ta, thân thiện gần gũi, so sánh với những giáo thụ ngạo mạn ở huyện học đúng là một lũ rác rưởi!

Phạm Ninh không biết nói gì, Âu Dương Tu tốt với Tô Lượng, là nhờ mình, sao tên này lại không hiểu được chứ?

- Sư huynh, đệ chuẩn bị xong rồi!

Trong phủ truyền đến tiếng nói của Lý Đại Thọ.

- Ta quên mất đệ ấy đấy!

Phạm Ninh thở dài:

- Đệ ấy cả ngày nhốt mình trong phòng, làm ta quên mất sự tồn tại của đệ ấy luôn.

- Đến đây!

Phạm Ninh mặc chiếc áo lông cừu bó sát, rồi choàng áo sĩ tử ra ngoài, thắt lưng, đội mũ ô sa.

- Chúng ta đi thôi!

Hắn cầm cặp sách rồi cùng Tô Lượng ra ngoài. Lý Đại Thọ cũng đã thay bộ đồ sĩ tử mới, so với lúc vừa đến kinh thành, y tiều tụy thấy rõ, mặt mày nhợt nhạt. Thấy Phạm Ninh bước ra, không kìm được ngáp một cái.

Phạm Ninh thấy mắt y thâm quầng, tinh thần uể oải, không khỏi lắc đầu hỏi:

- Tối qua lại viết đến mấy giờ?

- Chắc khoảng canh hai!

- Nói dối!

Tô Lượng trừng mắt nhìn y nói:

- Canh bốn đêm qua ta dậy đi vệ sinh, vẫn thấy đèn phòng đệ sáng!

- Đệ đệ...

Lý Đại Thọ ấp a ấp úng.

Phạm Ninh đã nhắc nhở Lý Đại Thọ không biết bao nhiêu lần, cần phải tiết chế, dục tốc bất đạt, Lý Đại Thọ lúc nào cũng khiêm tốn lắng nghe, nhưng lại không chịu sửa đổi, cũng đã lâu Phạm Ninh cũng chẳng buồn nói y nữa.

Hắn khoát tay:

- Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!

Ba người rời khỏi nơi ở, ngồi lên một chiếc xe ngựa đến trường thi báo danh.

Trường thi có thể chứa được hàng nghìn sĩ tử tham gia thi, nhưng gần trăm nghìn sĩ tử thì chắc chắn không đủ. Hồi trước đều phân bố ra nhiều nơi tiến hành cùng lúc, vừa hay năm nay bắc quân doanh của kinh thành để trống, cho nên kì thi Tỉnh mùa xuân năm sau sẽ tổ chức ở đó.

Tuy nhiên vẫn báo danh ở trường thi, ba người nhanh chóng tới nơi, chỉ thấy trước trường thi người đông như kiến, ít nhất cũng phải mấy chục nghìn người tới báo danh.

Phạm Ninh nhìn mấy chục hàng người báo danh, bèn nói với Tô Lượng và Lý Đại Thọ:

- Chắc chắn là các châu đều quy tụ về đây báo danh, không thể nào chia ra báo, chúng ta chia nhau ra tìm, tìm được rồi gặp nhau ở đây!

Hai người đồng ý, họ chia nhau ra, một lát sau, Tô Lượng nhanh chóng quay về, vẫy tay với Phạm Ninh ở đằng xa:

- Phạm Ninh, bên này, bên này!

Phạm Ninh vội vàng đi tới, Tô Lượng tươi rói nói:

- Ngay ở đầu bên phải, cùng một chỗ với những châu phủ khác của Giang Nam!

- Đại Thọ đâu?

Phạm Ninh nhìn xung quanh không thấy Đại Thọ.

- Đệ ở đây!

Lý Đại Thọ chui ra từ trong đám đông bên cạnh.

- Mau qua đó đi!

Ba người đến trước hàng trong cùng bên phải, ở đây có hàng trăm người đang xếp hàng, ngoài Bình Giang phủ, Giang Ninh phủ, điểm báo danh của Thường Châu và Tú Châu cũng ở đây.

Báo danh thi Tỉnh vẫn được coi là đơn giản, vì rất nhiều thí sinh phải qua tết mới đến được, vì thế cho phép báo danh hộ. Thực tế thông tin của từng thí sinh đều do các châu phủ nộp lên kinh thành, chỉ cần thí sinh cầm giấy đề cử thi Tỉnh do các châu phủ cấp, sau đó tìm thấy tên trong danh sách, sẽ được phát thẻ dự thi.

Sĩ tử tham gia thi, ngoài những người thi đậu kì thi tuyển chọn cửa nhân năm nay, phần đa là những sĩ tử từ các năm trước, ở rất nhiều độ tuổi, có thiếu niên mới mười hai tuổi như Phạm Ninh, Tô Lượng, có cả những người già năm sáu mươi tuổi, nhưng đa số khoảng hai mươi ba mươi tuổi, không hiếm những thí sinh tóc đã bạc trắng cả rồi.

Tô Lượng lấy cùi chỏ chọc huých Phạm Ninh một cái, dẩu mỏ về phía trước:

- Nhìn mấy người già kìa, ta đánh cược với huynh, họ đến để thi, chứ không phải báo danh thay cho cháu đâu!

Đứng cách họ không xa có ba người đàn ông trung niên tóc đã bạc nửa đầu, mỗi người đều khoác cặp sách, họ đang ghé tai nhau, thì thầm to nhỏ gì đó?

- Thế nào, có dám cược không?

Tô Lượng khẽ cười nói.

Phạm Ninh bĩu môi:

- Ai thèm cược với huynh, họ chắc chắn là thí sinh dự thi mà!

Lúc này, Phạm Ninh đảo mắt một vòng, thì thấy có mấy người đàn ông trông giống gia đinh vây quanh một thiếu niên đang vội vàng đi đến. Chàng thiếu niên này chính là sĩ tử Ngô Giang - Liễu Nhiên.

- Phạm Ninh, quen cậu ta không?

Tô Lượng thì thầm.

Phạm Ninh gật gật đầu:

- Ta biết, Liễu Nhiên của Ngô Giang, đứng thứ hai kì thi đồng tử.

Đây là lần thứ hai Phạm Ninh nhìn thấy Liễu Nhiên ở kinh thành. Mười mấy hôm trước hắn tiễn Chu Bội về phủ, trùng hợp nhìn thấy Liễu Nhiên ở cổng Chu phủ, nhưng đương nhiên hắn ngồi trong xe ngựa, Liễu Nhiên không nhìn thấy hắn.

- Người này là con cháu Liễu gia ở Ngô Giang, là đồng minh trong triều với Chu gia, nghe nói cha y cũng là quan nắm thực quyền trên triều đình, người này huynh nên coi chừng.

Có nhiều điều Tô Lượng không tiện nói rõ, chỉ có thể kín đáo nhắc nhở Phạm Ninh. Phạm Ninh cười nói:

- Y đi đường y, ta đi đường ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

- Khó nói lắm! Huynh cẩn thận chút vẫn hơn.

Đúng lúc này, Liễu Nhiên nhìn thấy Phạm Ninh, mắt y sáng lên, rồi bước nhanh đến, cung tay chào hỏi:

- Ta còn đang nghĩ, có khi nào gặp được hiền đệ, quả nhiên là có duyên.

- Tay của Liễu huynh đệ đã đỡ hơn chút nào chưa?

Phạm Ninh quan tâm hỏi han.

- Không sao nữa rồi, chỉ trầy chút da, không đáng ngại!

Liễu Nhiên cười sảng lảng, liếc nhìn Tô Lượng:

- Vị này là?

- Cậu ấy là Tô Lượng, có lẽ huynh biết!

Liễu Nhiên sửng sốt:

- Hóa ra là Tô hiền đệ, ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!

Tô Lượng khom người cười nói:

- Đệ cũng nghe danh tiếng của Liễu huynh đã lâu.

Bình Luận (0)
Comment