Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 278 - Chương 277

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 277
 

Liễu Nhiên không hề để ý tới Lý Đại Thọ đứng ở phía sau, y hạ giọng cười nói:

- Vừa hay một tin, muốn chia sẻ cho hai vị hiền đệ, quan chủ khảo năm nay rất có khả năng là Âu Dương Tu!

Phạm Ninh chỉ mỉm cười không nói gì, hắn sớm đã biết quan chủ khảo năm nay là Âu Dương Tu, nhưng hắn vẫn khâm phục độ nhạy bén tin tức của Liễu Nhiên.

Tô Lượng thì kinh ngạc một phen:

- Tin tức có chính xác không?

Liễu Nhiên gật đầu:

- Đến tháng mười hai mới chính thức tuyên bố, nhưng để ý sẽ thấy chắc chắn là ông ấy rồi.

Tô Lượng quay đầu nhìn Phạm Ninh, Phạm Ninh hiểu ý của y, cười giải thích:

- Quan chủ khảo của thi Tỉnh và thi Châu không giống nhau lắm. Thi Tỉnh thông thường sẽ do bộ Lễ chuẩn bị vài bộ đề, sau đó hoàng thượng sẽ chỉ định bộ đề cuối cùng, không liên quan gì tới quan chủ khảo, thế nên dù biết Âu Dương Tu là quan chủ khảo cũng chẳng thay đổi gì. Thứ nhất, ông ấy cũng không biết đề thi, tiếp theo thông tin thí sinh được dán giấy che đi, đến bài thi cũng sao dự một lần, ông ấy cũng không thể giúp huynh, đúng chứ?

- Phạm hiền đệ nói chí phải, nhưng nếu là đệ tử của Âu Dương Tu thì khác.

Ý của Liễu Nhiên là Âu Dương Tu nhìn bài thi là biết có phải do đệ tử ông ấy viết không.

Phạm Ninh cười nhạt:

- Nếu Âu Dương Tu không có cả chút tự giác này, ông ấy sao đáng làm quan chủ khảo.

- Hiền đệ nói đúng, là ta đa nghi rồi.

Liễu Nhiên cười ha ha, y do dự một lát, rồi nói với Phạm Ninh:

- Còn một tin nữa phải nói với hiền đệ. Lúc nãy ta nhìn thấy Lục Tích, y được Tuyên Châu đề cử tham gia thi Tỉnh đồng tử.

Nói xong, y cung tay chào Phạm Ninh đi lấy phù phiếu, đã có một đám người báo danh hộ y, y chỉ cần đi lấy phù phiếu là được.

Nhìn bóng lưng của Liễu Nhiên đi xa, Tô Lượng nói nhỏ:

- Người này thật thâm sâu khó lường!

Phạm Ninh gật gù:

- Thật vậy, còn kể cho chúng ta chuyện quan chủ khảo, nhìn thì có vẻ tốt bụng, nhưng thực ra lại không có ý nghĩa gì. Y rất biết chừng mực, nếu không làm bạn với y, thì nhất định sẽ là kình địch!

- Phạm Ninh, Lục Tích chẳng phải đã thi trượt huyện sĩ ở phủ Bình Giang rồi sao? Còn chạy đến Tuyên Châu làm gì?

Tô Lượng thắc mắc.

Phạm Ninh cười khẩy:

- Y có một người ông nội đầu óc sắc sảo như vậy, sao có thể cam tâm thi rớt chứ!

Đăng ký thi là tiến hành ở trong viện, trong viện thi trưng bày mấy cái bàn do quan Lễ Bộ phụ trách đăng ký thi cho học sinh.

Cuối cùng đến lượt Phạm Ninh, quan khảo thí là một viên quan trung niên dễ gần. Ông mỉm cười hỏi Phạm Ninh:

- Là tự mình tham gia phải không?

- Đúng vậy!

- Đưa thư giới thiệu của ngươi cho ta!

Phạm Ninh từ trong cặp sách lấy thư giới thiệu thi Tỉnh của phủ nha Giang Bình ra đưa cho quan khảo thí.

Quan khảo thí nhìn cười nói:

- Thì ra là thi Đồng Tử, tuổi tác có lẽ phù hợp chứ, bao nhiêu tuổi rồi?

- Năm nay, học sinh mười hai tuổi!

Quan khảo thí chỉ làm theo phép hỏi một câu. Thực ra thư giới thiệu đã viết rất chi tiết. Ông gật đầu, lại xem cẩn thận thư giới thiệu của Phạm Ninh.

- Không tồi, lại có thể thi đồng tử đứng thứ nhất.

Ông lấy ra một cái ống trúc, bên trong là thẻ tre nhỏ, đưa cho Phạm Ninh nói:

- Ngươi rút một số báo danh đi!

Phạm Ninh rút ra một thẻ, mở ra một mảnh giấy bên trên:

- Số 2768, trường thi Giáp.

Hắn đem mảnh giấy đưa cho quan khảo thí. Quan khảo thí lập tức lấy qua chỗ trống, mang bút viết xuống số báo danh của hắn. Nhưng mà trước số báo danh thêm một chữ "Đồng Tử" biểu thị hắn là thí sinh thi Đồng Tử.

- Nhà trọ để liên hệ là ở nơi nào?

- Nhà trọ Cựu Tào Môn!

Quan khảo thí ghi nhà trọ Cựu Tào Môn vào sổ ghi chép đăng ký.

Tiếp theo ông sao chép tên, quê quán, địa chỉ cùng với tướng mạo đặc thù trên thư giới thiệu đến phiếu. Cuối cùng đóng dấu, đưa phiếu cho Phạm Ninh.

- Được rồi! Chúc ngươi thi có thành tích tốt.

- Đa tạ tiền bối!

Phạm Ninh nhận phiếu, hành lễ xoay người đến phía sau đợi Tô Lượng và Lý Đại Thọ.

Lúc này, một bóng dáng quen thuộc lóe lên từ xa, đi vào trong đám đông, mặc dù chỉ thoáng quá nhưng Phạm Ninh vẫn nhận ra thân hình cao gầy của người này. Chính là Từ Tích mà hắn đã từng đối đầu.

Gần 3 năm không gặp, không ngờ ở kinh thành gặp được. Phạm Ninh không khỏi cười lạnh một tiếng. Từ Tích tất nhiên cũng nhìn trộm mình, gã vẫn chưa có can đảm để đối diện với mình.

- Phạm Ninh, huynh gặp người quen sao?

Tô Lượng bước nhanh qua cười hỏi.

Phạm Ninh cười nói:

- Một người quen cũ thôi! Số báo danh của huynh là bao nhiêu?

- Ta là số 2199 trường thi Giáp, còn huynh?

Tô Lượng hưng phấn hỏi. Vận may của y cũng không tồi, rút được một số báo danh rất may mắn.

- Ta và huynh cùng một trường thi, của ta là số 2769.

Lúc này, Lý Đại Thọ vội vàng chạy đến:

- Sư huynh, của ta là trường thi Đinh, số 26445!

Phạm Ninh cười nói:

- Đệ là thi Tỉnh bình thường, không thi cùng chỗ với thi Đồng tử. Nhưng mà tham gia cuộc thi có hơn 9 vạn 8 ngàn người. Số báo danh này của đệ coi như là phía trước rồi.

- Thế nào, đi đâu ăn cơm trưa?

- Sư huynh, quay về đi! Trong lòng ta thiếu tự tin, muốn học thuộc sách.

Lý Đại Thọ sau khi lấy được thẻ dự thi, trong lòng rất hồi hộp. Đã không còn tâm tư ăn cơm ở bên ngoài rồi.

Phạm Ninh cũng không làm khó y, liền cười nói:

- Vậy quay về cất kỹ đồ đi, sau đó ta và tiểu Lượng đi Cựu Tào Môn ở Ngõa Tử ăn cơm.

Ba người lập tức ngồi xe bò quay về chỗ ở, bọn họ vừa xuống xe bò, một nam tử trẻ tuổi mập mạp chạy ra từ ngõ nhỏ, ôm lấy Phạm Ninh:

- Các người có phải đi đăng ký rồi không, tại sao không đợi ta?

Phạm Ninh giãy cánh tay của y ra, lúc này mới nhận ra. Thì ra là Trình Trạch, người bạn mới quen ở Dương Châu. Y mặc một bộ áo sĩ tử màu xám rộng, đầu đội một cái khăn vấn mềm, rất giống con chuột đồng màu xám.

- Hóa ra là Trình huynh.

Phạm Ninh nhiệt tình vỗ cánh tay của y:

- Không phải huynh nói ngày mai mới tới sao? Tại sao bây giờ đã tới rồi?

- Muốn đăng ký! Người thân từ Kinh thành đến phủ Thành Đô rồi. Đành phải đến trước, ta còn nói đi đăng ký cùng các huynh.

- Không sao! Đăng ký rất đơn giản, ngày mai ta đi cùng huynh.

Lúc này, Phạm Ninh nhìn thấy mặt Tô Lượng đỏ lên, vẻ mặt vô cùng cổ quái. Thò đầu ra ngó vào con hẻm, hắn không khỏi có chút kỳ lạ:

- Tiểu Lượng, huynh nhìn cái gì vậy?

Trình Trạch cười haha:

- Ta dẫn cả tiểu muội đến rồi, để nó đến Kinh thành chơi, có lẽ Tô Lượng nhìn thấy nó rồi.

Trên trán Phạm Ninh lập tức xuất hiện ba đường màu đen. Trình gia mạnh mẽ, xem ra là nhắm vào Tô Lượng rồi.

Trong ngõ, khuôn mặt xinh đẹp của Trình Viên Viên đỏ lên, có chút ngượng ngùng đứng sau một đống hành lý. Nàng ta trang điểm rất đẹp, mặc một chiếc áo ngắn, bên ngoài khoác áo da lông hổ màu bạc, bên dưới mặc một chiếc váy màu lựu rộng, tóc buộc hai bên. Một khuôn mặt tròn trắng, lông mi cong cong, đôi mắt xấu hổ mang chút e sợ. Tuy rằng từ dung mạo nói lên nàng ta so với Âu Dương và Chu Bội có thua kém một chút. Nhưng cũng rất xinh đẹp, hơn nữa với dáng người đầy đặn của mình, khiến người ta cảm thấy một vẻ đẹp châu tròn ngọc sáng.

Bình Luận (0)
Comment