Phía sau nàng còn có một nha hoàn, nhút nhát giống nàng.
Phạm Ninh nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Tô Lượng, nói không ra lời, liền cười nói:
- Trước tiên đi vào nghỉ ngơi một chút, sau đó đi ăn cơm.
Phạm Ninh dẫn mọi người vào ngõ mở cửa, hắn chỉ vào gian phòng thứ 4 bên ngoài nói:
- Mấy phòng này đều trống, mọi người tạm thời nghỉ ngơi trong đó, quay về chúng ta sắp xếp sau.
Trình Trạch cười haha:
- Không có gì, ta ở đâu cũng được!
Hắn đẩy cửa mở một phòng, bỏ hành lý vào trước, Lý Đại Thọ lên giúp đỡ.
Tô Lượng lén nhìn Trình Viên Viên đứng ở cửa, vội vàng kéo Phạm Ninh sang một bên nói nhỏ:
- Phòng ngoài đều là phòng của hạ nhân ở, để bọn họ ở không thỏa đáng đâu!
Phạm Ninh nhìn y cười nói:
- Làm gì mà đau lòng nhanh như thế?
- Ngươi nằm mơ đi, chẳng qua ta cảm thấy thất lễ.
Thực ra trong lòng Phạm Ninh cũng rõ. Ngoại viện đều là nơi ở của hạ nhân, đây là phong tục thông thường. Tuy rằng bọn họ không có hạ nhân, nhưng thực tế này thực sự không được có lễ cho lắm.
- Bằng không, huynh chuyển đến thư phòng của ta, để bọn họ vào trong phòng đó.
- Có thể!
Tô Lượng rất vui sướng gật đầu đồng ý:
– Dù sao ta cần một phòng cũng đủ rồi.
Lúc này, Lý Đại Thọ đi qua nói:
- Sư huynh, hay để ta ở phòng ngoài, ta cảm thấy thoải mái tự tại hơn một chút.
Phạm Ninh cười lạnh một tiếng:
- Đệ cảm thấy ta tạo cho đệ áp lực quá lớn rồi?
Mặt Lý Đại Thọ đỏ lên, mặc dù y không dám thừa nhận nhưng sự thật như thế. Y muốn cố gắng đọc sách, nhưng sư huynh lại bắt y nghỉ ngơi khiến y có áp lực rất lớn. Vừa hay huynh muội Trình gia đến, y có thể nhân cơ hội ở phòng ngoài rồi.
Y không nói ra, Phạm Ninh liền nói:
- Đệ muốn chuyển thì tùy đệ, ta không quản đệ.
Lý Đại Thọ không biết giải thích thế nào, đành ngượng ngùng đỏ mặt đi vào phòng nói với Trình Trạch.
Chốc lát, Trình Trạch ra chỗ Phạm Ninh cười nói:
- Thật ngại quá, vừa đến liền làm phiền các huynh rồi. Lý Đại Thọ huynh đệ nhất định muốn nhường phòng cho ta, ta thực sự cự tuyệt không được. Đành để tiểu muội và nha hoàn ở phòng của Lý Đại Thọ. Ta và Lý Đại Thọ ở phòng ngoài, hiền đệ xem được không?
Phạm Ninh gật đầu, Trình Trạch này sẽ vì người, cũng biết để Lý Đại Thọ một mình ở phòng ngoài rất ngại, y ở cùng luôn. Thế tương đối thuận lợi suôn sẻ rồi, không thì đuổi chủ nhân ra phòng ngoài ở, bản thân ở trong viện thực sự là kỳ cục.
Phạm Ninh vui vẻ nói:
- Thế như vậy đi! Dọn đồ vào trước, quay lại chúng ta nhận phòng, chúng ta đi ăn cơm đã.
Lúc nãy Trình Viên Viên luôn không nói gì, lúc này nói nhỏ với huynh trưởng:
- Đại ca, muội muốn gửi thư cho bố mẹ, không biết gần đây có chỗ chuyển không?
Tô Lượng lập tức tự xung phong nhận việc nói:
- Bên cạnh Ngõa Tử Cựu Tào Môn có, đợi lát nữa ta đưa muội đi!
Trình Viên Viên đỏ mặt, nhẹ nhàng thi hành lễ vạn phúc:
- Cảm ơn Tô đại ca!
Phạm Ninh đảo mắt, đối với Tô Lượng hắn thật sự không còn lời nào để nói nữa rồi.
Nhìn huynh muội Trình Thị vội vàng đi vào tiệm chuyển giao, Phạm Ninh vỗ vai Tô Lượng nói đùa:
- Huynh hình như nhỏ hơn Trình cô nương người ta một tuổi đúng không? Để người ta gọi huynh là đại ca, huynh không xấu hổ sao?
Tô Lượng bữu môi, không chút khách khí phản kích nói:
- Lý Đại Thọ hơn huynh 4 tuổi, không phải cũng gọi huynh là sư huynh sao? Thế huynh không biết xấu hổ à?
- Cái thứ nhà ngươi, cái miệng từ khi nào mà trở nên sắc bén như thế rồi?
Tô Lượng nhìn trái phải không có người, nghiến răng nói với Phạm Ninh:
- Lời nói tục tĩu, không nên nói ra trước mặt nàng để ta làm trò cười cho thiên hạ, không thì ta lật mặt với ngươi.
Phạm Ninh gãi đầu, ánh mắt tràn đầy hoang mang:
- Nàng ta là ai?
Tô Lượng đỏ mặt, nhẹ nhàng nắm một cánh tay của Phạm Ninh:
- Huynh biết rõ rồi còn hỏi!
Phạm Ninh cười haha:
- Thôi được rồi, ta sẽ nể mặt huynh, thế bữa cơm trưa huynh mời khách.
- Ta mời thì ta mời.
Không bao lâu, huynh muội Trình Thị từ trong tiệm đi ra, Trình Trạch mỉm cười hỏi:
- Chúng ta đi đâu ăn cơm?
Phạm Ninh chỉ Tô Lượng:
- Việc này phải hỏi tiểu Lượng, chúng ta đi đâu ăn cơm đều là y quyết định, y đối với nơi gần đây quen thuộc hơn ta.
Lời nói ngầm của Phạm Ninh lại không nói mỗi ngày là Tô Lượng đi mua đồ ăn sáng. Đương nhiên đối với nơi gần đây y rất quen thuộc.
Tô Lượng đắc ý gãi đầu:
- Đi thôi! Ta dẫn mọi người đi đến quán móng heo La Đại Nương. Vị trí cửa hàng đó tương đối rộng.
Móng heo xốt là thứ tuyệt nhất trong cửa hàng móng heo của La đại nương, nhưng nó còn có hơn mười loại rượu và thức ăn, tổng cộng các loại đồ uống là hơn bảy tám loại.
Nhưng nguyên nhân chân chính khiến các thực khách thích chính là cửa hàng móng heo của La đại nương khá rộng rãi, ngoại trừ lầu một có hai bàn lớn ra, lầu hai cũng bày năm bàn lớn, bên trong Ngõa Tử gần như đều là nhà trệt một tầng lầu, chỉ có số ít nhà có hai tầng lầu, phần lớn là nhà trọ, quán đánh bạc, kỹ quán, … những loại cửa hàng này chiếm cứ, hoặc là tửu lâu tương đối lớn.
Cửa hàng móng heo của La đại nương vừa đúng lúc thuê được một cửa hàng mặt tiền hai tầng lầu, đem đến dư địa cho cửa hàng phát huy, cho nên việc buôn bán vẫn rất tốt.
Mọi người lên lầu hai, Phạm Ninh thấy tiểu nha hoàn của Trình Viên Viên đứng ở cửa điếm không vào, liền vẫy tay với nàng:
- Nơi này không phải trong nhà, không cần chú ý nhiều như vậy, cùng nhau đi lên ăn cơm đi!
Tiểu nha hoàn rụt rè nhìn thoáng qua huynh muội Trình thị, dù sao bọn họ mới là chủ nhân của mình.
Trình Viên Viên hướng huynh trưởng gật gật đầu, Trình Trạch liền cười nói:
- Nếu Phạm tiểu quan nhân đã nói, ngươi liền lên đây đi! Sau này đều như vậy, ở bên ngoài không cần chú ý nghi thức xã giao nhiều như vậy.
Tiểu nha hoàn lúc này mới theo chân bọn họ lên lầu, lúc này vẫn chưa tới thời gian cơm trưa chính thức, người trong tiệm không nhiều lắm, năm người tìm được một bàn lớn gần cửa sổ ngồi xuống.
Trình Trạch tò mò hỏi:
- Đại Thọ sao không đến?
- Hôm nay y đi báo danh, cảm thấy áp lực rất lớn, cho nên trở về liền quyết tâm cố gắng đọc sách, có thể hiểu được tâm tình của y.
Phạm Ninh nói hơi có chút hàm hồ.
- Vậy khi về mang về cho cậu ấy một ít thức ăn!
Tô Lượng lắc đầu:
- Không cần phiền phức, y đã đặt bữa ăn ở một cửa hiệu rồi, mỗi ngày đều sẽ có người đưa đến.
- Chuyện này là như thế nào? Không ăn cơm cùng mọi người sao?
Trình Trạch càng thêm khó hiểu.
Muội muội Trình Viên Viên bên cạnh y nhỏ giọng nói:
- Đại ca, đừng hỏi nữa, người ta nhất định là có nguyên nhân mà.
Phạm Ninh cười cười giải thích:
- Cũng không phải có nguyên nhân đặc biệt gì, chủ yếu là khi Đại Thọ luyện tập thư pháp không thể dừng được, lại ngại để cho chúng ta chờ y, cho nên y đã tự đặt đồ ăn ở cửa hiệu, ở lâu, mọi người đều sẽ có thói quen của mình, giống như ta và Tiểu Tô cũng không phải lần nào cũng ra ngoài ăn cơm.
- Điều này cũng đúng, ta là người cũng có chút thói hư tật xấu, hy vọng mọi người bỏ quá cho.