Không bao lâu, một gã tiểu nhị mang rượu trà lên cho bọn hắn, hôm nay là đón tiếp huynh muội bọn họ, Tô Lượng đã kêu rượu gạo, y rất cẩn thận, lại gọi nước lê cho Trình Viên Viên và tiểu nha hoàn Đỗ Quyên, món chính là móng heo sốt thượng hạng, đã cắt thành miếng nhỏ, còn có đồ ăn nguội khác, món ăn nóng và rau, khoảng chừng hơn mười món.
Tô Lượng đang sắp mời ăn cơm, Phạm Ninh lại nhẹ nhàng đá y một cái, nhìn chén rượu, Tô Lượng lập tức tỉnh ngộ, vội vàng nâng chén rượu đứng lên nói:
- Hôm nay là tẩy trần đón tiếp Trình đại ca và Trình cô nương, Trình đại ca phải chuyên tâm vào việc chuẩn bị cho kỳ thi, ta cũng không cần nói nhiều nữa, ta mong ước Trình cô nương ở kinh thành được vui vẻ, vừa ý, nào! Mọi người uống một chén.
Mọi người nâng chén rượu lên uống, trên bàn rượu liền trở nên thoải mái, Trình Trạch ngồi bên cạnh Phạm Ninh, y hạ thấp người cười với Phạm Ninh:
- Nghiệp học của ta hãy còn cách tiến sĩ khá xa, lần này tới kinh thành, cũng chủ yếu là đến mở mang một chút kiến thức khoa cử, nghiêm túc tham dự, còn về thi đậu tiến sĩ ta không bao giờ dám mong đợi.
Phạm Ninh cũng cười nói:
- Kỳ thật chúng ta cũng giống như vậy, lần đầu tham gia thi Tỉnh thôi! Đều là đang tham dự, không dám mong đợi có thể thi đậu tiến sĩ, hơn nữa ta cùng Tiểu Tô đều là tham gia thi đồng tử, độ khó sẽ càng lớn một chút.
- Năm nay tình hình của thi đồng tử như thế nào?
Trình trạch lại hỏi.
- Chỉ có năm mươi người đỗ, cống cử sĩ của các châu phủ chừng ba nghìn người, khoảng sáu mươi người trúng tuyển một người.
- Vậy cũng tốt hơn một chút so với khoa cử bình thường, khoa cử bình thường một trăm ngàn người tham gia thi, đại khái trúng tuyển chừng năm trăm người, trong hai trăm người trúng tuyển một người, ta sợ rồi.
- Đều không dễ dàng!
Lúc này, Tô Lượng ngồi bên kia của Trình Trạch cũng đang cười tủm tỉm trò chuyện cùng Trình Viên Viên:
- Ta là lần thứ ba đến kinh thành, hai lần trước đến tuổi nhỏ quá, nơi phong cảnh nào cũng chưa từng đi tới, lần này ta cũng định đi thăm thú bát cảnh Biện Lương, Trình cô nương có muốn đi nơi nào không?
Trình Viên Viên hé miệng cười nói:
- Ta nghe nói chất nước ở kinh thành không tốt lắm, mà chất nước của thành nam Mai Viên không tệ, hai ngày nữa ta muốn đi xem.
- Nói phải lắm, chất nước kinh thành không tốt lắm, muốn kêu bình trà ngon, chỉ có thể đi mua nước ở ngoài thành, Trình cô nương cũng tinh thông pha trà?
- Chưa thể nói là tinh thông, chỉ là có một chút hứng thú mà thôi, Tô đại ca thích pha trà sao?
- Ta đương nhiên thích, nhưng pha không được ngon, ta chính là đang muốn thỉnh giáo Trình cô nương.
Bên cạnh, Phạm Ninh lanh mồm lanh miệng đã bị bỏ qua đến bầu trời rồi, thực đã bị người kia đánh bại rồi, y thích pha trà khi nào? Ở cùng một ký túc xá với y hai năm, vẫn chưa thấy y pha trà bao giờ.
Phạm Ninh thật sự không kìm nổi, liền cười nói:
- Tiểu Tô, mời Trình cô nương ăn cơm trước đi! Đồ ăn đều sắp nguội lạnh rồi.
- Đúng! Đúng!
Tô Lượng lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng cười nói:
- Nếm thử chút móng heo của nhà bọn họ đi, hầm cách thủy vừa mềm lại vừa thơm, béo mà không ngấy, là món ăn chiêu bài của cửa tiệm bọn họ.
Trình Trạch nhịn không nổi liền gắp miếng móng heo đưa vào miệng ăn, liên tục khen:
- Không tồi! Hương vị thật sự không tồi! Ta rất thích.
Về tới chỗ ở, Lý Đại Thọ đã bỏ trống phòng, dọn ra phòng bên ngoài, hai gian phòng của y có cửa thông nhau. Vừa tốt cho Trình Viên Viên và nha hoàn của nàng ấy ở. Toàn bộ buổi chiều, mọi người đều bận rộn dọn dẹp phòng.
Phạm Ninh thì trở lại thư phòng mình, pha cho mình một bình trà, hắn không thể không thừa nhận, chất nước của Biện Lương quả thật không tốt lắm, tính kiềm quá nặng, hơi hơi có vị đắng, chỉ sợ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến kinh thành mê trà, dùng trà để che giấu vị đắng của nước.
Cho nên trên phố Biện Lương người bán nước rất nhiều, đều là nước suối mang từ ngoài thành vào, có khi đưa cho các tiệm trà lớn, có khi là bán cho gia đình giàu có trong thành.
Phạm Ninh rót đầy bình sứ trà cho mình, sau đó lại rót một chén nhỏ.
Lúc này, Tô Lượng bưng một chén trà nhỏ đi tới, y nhướn mày, phàn nàn với Phạm Ninh:
- Ta phát hiện chất nước kinh thành thật sự không tốt.
Phạm Ninh không nói gì nhìn y, sau một lúc lâu nói:
- Ngày đầu tiên đến kinh thành ta cũng đã nói qua vấn đề này, huynh nói rằng mình không tinh tế đến như vậy, bây giờ sao lại phàn nàn rồi?
Tô Lượng mặt đỏ lên, y đóng cửa lại nhỏ giọng nói:
- Ta hôm nay có phải hơi thất thố hay không?
- Huynh cũng tự cảm thấy vậy sao?
Phạm Ninh cười hỏi.
Tô Lượng nhỏ giọng lầm bầm:
- Ta không biết, ta cảm thấy mình giống như xum xoe hơi quá.
- Điều này còn phụ thuộc vào cách nhìn của từng người, trong mắt của ta, huynh có lẽ là xum xoe quá, nhưng trong mắt huynh muội Trình thị, bọn họ có lẽ cảm thấy huynh rất bình thường.
Tô Lượng gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt hỏi:
- Lời này có ý gì?
Phạm Ninh cười cười:
- Chúng ta lấy ví dụ đơn giản, nói về nước đi, hôm nay huynh rất tán đồng với Trình cô nương về vấn đề chất nước kinh thành không tốt, nói mình hiểu rất rõ, sớm đã không hài lòng với nước, Trình cô nương cảm thấy lời huynh nói là sự thật, không có gì dị thường, nhưng ta biết tiểu tử ngươi không quan tâm chất nước có tốt hay không, lời hôm nay huynh nói, hiển nhiên là để lấy lòng Trình cô nương.
Mặt Tô Lượng nóng bừng, da mặt có chút không chịu được, y đành nhỏ giọng nói:
- Những lời này vẫn là không nên nói ra, giữ cho ta một chút thể diện đi.
- Cho nên ngươi cứ việc đi xum xoe, chỉ cần ta không nói thì cũng không ai biết nội tình của ngươi, đương nhiên, ngươi cần hối lộ ta, nghĩ mọi cách lấy lòng ta, chặn miệng của ta lại.
Nói đến đây, Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút, tủm tỉm cười:
- Bắt đầu từ ngày mai, về sau đều do ngươi mua bữa sáng, tiện thể cũng mua luôn một phần cho Trình cô nương, còn ta thì nói với Trình cô nương, ngươi thích dậy sớm rèn luyện, tiện thể mua luôn bữa sáng.
- Ngươi cái tên này, thật quá đáng đi!
Phạm Ninh vuốt vuốt tay:
- Vậy ta đây cũng hết cách, nói không chừng ta sẽ nhất thời nói lộ ra, nói cho Trình cô nương biết, ngươi ở Bình Giang Phủ quen rất nhiều cô nương, còn cái gì nữa, hình như ngươi chưa bao giờ thích pha trà.
- Được rồi! Được rồi! Ta mua bữa sáng cho huynh là được chứ gì, xem như huynh lợi hại!
Phạm Ninh cười:
- Được rồi! À mà, huynh định khi nào thì cùng Trình cô nương ra ngoài thành lấy nước?
Câu hỏi của Phạm Ninh đã thức tỉnh Tô Lượng, khiến y nhớ tới việc chính khi tới tìm Phạm Ninh, vội vàng nói:
- Ta định ngày mốt đưa nàng đi thăm Mai Viên, nhưng một mình ta thì ngại lắm, ta muốn huynh đi cùng.
- Ta đi cùng huynh?
Phạm Ninh trợn mắt, nét mặt giận dữ nhìn Tô Lượng nói:
- Việc theo người ta tán gái này ta chưa làm bao giờ, huynh cùng nàng cứ chàng chàng thiếp thiếp, ta ở bên làm gì chứ? Cầm đèn giúp các người sao?
- Nếu không huynh dẫn Chu Bội cùng đi, hoặc dẫn Âu Dương Thiến cũng được, dù sao lần này huynh phải giúp ta mới được.