Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 281 - Chương 280

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 280
 

- Chuyện này nói sau!

Phạm Ninh cũng không nói tiếp, còn để một chút đường sống.

Có điều hắn cũng thấy, quả thật mình đã rất lâu chưa gặp Âu Dương Thiến và Chu Bội rồi.

Đúng lúc này, ngoài cửa lớn vang lên tiếng chuông.

Đinh đang! Đinh đang! Đây là chỗ chuyển phát đưa tin tới.

Phạm Ninh vội vàng đi đến ngoài cửa lớn, một gã nam tử trẻ tuổi đeo chéo một tay nải, mặc y phục ngắn màu nâu, kẹp xà cạp, chân đi giày vải đứng ở cửa, trong tay cầm một chiếc chuông lắc, kiểu ăn mặc như vậy, vừa nhìn là biết người đưa tin của cấp cước đệ.

- Ta tìm một quan nhân họ Phạm, xin hỏi có phải sống ở đây không?

- Ta họ Phạm!

Phạm Ninh vội vàng tiến lên phía trước nói.

- Xin hỏi tiểu quan nhân tôn tính đại danh là gì?

Người đưa tin cực lễ phép hỏi.

Đây là luật lệ, phải nói đúng tên người nhận thư mới có thể nhận thư, Phạm Ninh nói:

- Ta là Phạm Ninh, có đúng chăng?

- Vậy thì không sai!

Người đưa tin lấy thư trong tay đưa cho Phạm Ninh, cũng mời Phạm Ninh ký trên đơn lưu, xong mới thi lễ rồi vội vàng đi.

Phạm Ninh khẽ nhìn thư trong tay, lại là hai phong, hơn nữa nhìn bút tích liền biết, một phong là Âu Dương Thiến viết tới, một phong khác là của Chu Bội, hai tiểu nương tử này không ngờ lại đồng thời viết thư cho mình.

- Phạm Ninh, không có thư của ta sao?

Tô Lượng hỏi dò.

- Không có, đều là thư của ta.

- Là ai viết tới, Âu Dương Thiến?

Tô Lượng lên trước mặt hỏi.

- Tránh qua một bên nào.

Phạm Ninh đẩy y ra, lại nói với y:

- Còn không mau đi mua một ít nước suối, chuyện này còn phải để ta nhắc nhở sao?

Tô Lượng lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng chạy vào nhà lấy hai bình đựng nước lớn ra khỏi cửa.

Ngay ở cổng cựu Tào môn ngõa tử liền có một người bán nước rong, mỗi ngày đều làm chuyến xe lừa từ phía nam cách kinh thành ba mươi dặm mang nước suối vào thành bán. Tuy rằng rất vất vả, nhưng tiền thu vào cũng khá, mỗi tháng có thể kiếm được bốn năm quan tiền.

Phạm Ninh cầm thư trở lại phòng, hắn đọc thư của Âu Dương Thiến trước, rõ ràng là thư Âu Dương Thiến viết lúc sáng.

Thư của Âu Dương Thiến rất ngắn, là viết vội đây mà, thư nói phụ thân nàng đã được đề làm quan chủ khảo sơ bộ, phụ thân đã trói buộc nàng, không để cho nàng ra ngoài, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào tới thăm viếng, ngay cả thư cũng không thể viết, đề phòng có kẻ chê trách. Tình trạng 'bán nhuyễn cấm' này sẽ phải giữ cho đến khi khoa cử kết thúc, Âu Dương Thiến muốn tỏ lời xin lỗi về buổi hẹn đi Bách Cương ngắm tuyết với Phạm Ninh.

Mặt sau Âu Dương Thiến dường như còn muốn viết chút gì đó, phỏng chừng không kịp viết, đã phải vội vàng thu bút, ngay cả lời chúc hắn đậu bảng vàng cũng chỉ viết có một nửa.

Phạm Ninh đem thư của Âu Dương Thiến cất kỹ, lập tức lại mở thư của Chu Bội ra, thư của Chu Bội lại càng ngắn hơn, chỉ có một câu, 'Ngày mốt tới chơi, mùng ba tháng mười. '

Phạm Ninh cười lắc đầu, Chu Bội mấy lần trước đến tìm mình, mình đều không có nhà, lần này nàng đơn giản là hẹn trước rồi.

Lúc này, trong sân truyền đến tiếng nói chuyện của Trình Viên Viên, Phạm Ninh chầm chậm đi đến phía trước cửa sổ, chỉ thấy Trình Viên Viên đang pha trà trên bàn đá ở trong sân, Tô Lượng ngồi trên ghế đá, nâng má nhìn Trình Viên Viên thuần thục pha trà, hai người thỉnh thoảng thấp giọng nói cười với nhau.

Trong lòng Phạm Ninh có chút cảm khái, giữa người với người vẫn là có duyên phận thật, Tô Lượng quen bao nhiêu tiểu cô nương y đều không để ý, không biết tại sao y lại để ý tới Trình Viên Viên.

***

Trời vừa sáng, Phạm Ninh liền bị một trận tiếng đập cửa thình thình làm cho bừng tỉnh, tối qua hắn đọc sách hơi muộn, trong chăn lại ấm áp như vậy, mắt hắn buồn ngủ tới mức không mở ra được, tiếng đập cửa thùng thùng khiến cho hắn phát bực.

- Phạm Ninh, Chu Bội đến rồi đây, ngươi còn không mau thức dậy!

Nghe nói Chu Bội tới, Phạm Ninh lúc này mới dựng tinh thần dậy, hắn mở cửa sổ, một cơn gió lạnh đập vào mặt, cái lạnh khiến hắn giật mình, vội vàng chui lại vào ổ chăn, nhưng cơn buồn ngủ đã không còn nữa rồi.

- Chu Bội, muội đến thư phòng của ta ngồi một lát đi, ta dọn dẹp một chút!

Phạm Ninh vừa nói vừa ngáp một cái rõ to.

Nhưng trong sân lại không có giọng nói của Chu Bội, Phạm Ninh hơi kỳ quái, vội vàng khoác áo da dê nhung mềm vào, phía dưới cũng mặc hai chiếc quần bó sát người thật dày, xong mới mặc lên y phục sĩ tử.

Hắn mở cửa, sân cổng không có bóng dáng của Chu Bội, lúc này, Tô Lượng từ phòng hắn thò ra, chỉ chỉ phòng Trình Viên Viên đối diện.

Liền theo đó, tiếng cười của Chu Bội từ trong phòng Trình Viên Viên truyền tới.

Phạm Ninh khẽ thở phào, lúc này mới bưng chậu đồng tới bên giếng múc nước, chịu đựng cái lạnh như băng của nước giếng thấm đến xương cốt, hắn rửa mặt qua loa, lại dùng muối chà răng.

Lúc này, Chu Bội mặc một bộ đồ da cáo đi ra, thấy tay và mặt Phạm Ninh đều cóng đến đỏ ửng, nàng nghĩ một chút rồi nói:

- Phạm Ninh, hay là các người mướn một vú già đi! Ít nhất cũng có thể giúp các người đun chút nước ấm, làm chút việc vặt linh tinh.

- Chúng ta cũng đã nghĩ qua, nhưng thấy sống cùng cũng không tiện, muốn nước ấm chúng ta có thể đi mua, trong khách điếm Cự Tào môn có bán nước ấm, chỉ là chúng ta lười chạy, dùng nước lạnh rửa quen rồi kỳ thật cũng không sao cả.

- Vậy buổi tối thì sao? Dùng nước nong nóng ngâm chân ngủ sẽ thoải mái hơn một chút.

Trình Viên Viên cười đi ra:

- Sau này để Đỗ Quyên phụ trách nấu nước, như vậy mọi người đều có nước ấm dùng, bắt đầu từ tối nay luôn, lát nữa ta nhờ huynh trưởng mua bếp lò và bình đựng nước lớn về, và mua thêm một ít củi và than nữa.

Vừa dứt lời, chỉ thấy Trình Trạch cầm mấy túi bánh bao từ bên ngoài chạy vào:

- Bánh bao mới ra lò, vẫn còn nóng đây! Mọi người mau ăn đi cho nóng!

Y ngẩng đầu, vừa lúc thấy Chu Bội, kinh ngạc đến nỗi bánh bao của y thiếu chút nữa là rơi xuống, thiên hạ vẫn còn tiểu nương tử xinh đẹp đến thế ư?

Nếu như nói nét đẹp của Âu Dương Thiến là nét đẹp dịu dàng, vậy thì nét đẹp của Chu Bội chính là đại khí tinh tế, nàng là điển hình cho nữ tử của gia đình giàu có ở Giang Nam, có một loại linh khí thủy vận, da dẻ trắng tuyết tinh anh, cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn cùng chiếc mũi cao thẳng tựa tranh vẽ, một đôi tròng mắt linh động giống như nước mùa thu, liền lóe ra những ánh bảo thạch.

Trình Trạch mặc dù là con cháu nhà giàu ở Dương Châu, cũng chưa từng gặp qua nữ tử đẹp như Chu Bội vậy, trong lúc nhất thời y liền nhìn đến ngây dại.

Trình Viên Viên thấy huynh trưởng lộ trò hề, nàng có chút bực mình trừng mắt nhìn huynh trưởng một cái, giới thiệu với y:

- Đại ca, đây là Chu cô nương, là tới tìm Phạm Ninh đấy!

Nàng đặc biệt nhấn mạnh ba chữ 'tìm Phạm Ninh' một chút, ra hiệu cho huynh trưởng nên an phận.

Trình Trạch lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng cười khan một tiếng:

- Mọi người ăn sáng trước đi, ăn xong liền xuất phát.

Y quay người lại, lại thiếu chút nữa đụng phải Kiếm Mai Tử vừa đi vào sân, y chậm rãi ngẩng đầu lên, không khỏi hít một hơi lạnh, ai vậy a! Sao lại cao giống Mẫu Dạ Xoa vậy.

Bình Luận (0)
Comment