Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 282 - Chương 281

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 281
 

Kiếm Mai Tử không chú ý đến y, trực tiếp đứng ở phía sau Chu Bội, Trình Viên Viên cũng bị làm cho sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, nàng tuy rằng đoán được nữ tử này là hộ vệ của Chu Bội, nhưng bộ dạng cũng cao quá đi thôi!

Nha hoàn Đỗ Quyên dáng người nhỏ gầy, cái đầu lại chỉ bằng phần eo của Kiếm Mai Tử, nàng ta sợ tới mức trốn ở trong phòng không dám ra.

Nếu Trình Trạch muốn cùng muội muội đi thăm dò nguồn nước, Phạm Ninh liền không muốn đi nữa rồi, hôm nay vừa lúc có vạn họ giao dịch, đúng lúc hắn muốn đi dạo một chút.

Phạm Ninh đang ở trước giường gấp chăn, lúc này, Chu Bội đi tới cửa nhỏ giọng nói:

- A Ngốc, ta cũng muốn đi thăm dò nguồn nước, huynh đi cùng ta có được không?

- Muội kêu ta là gì?

Phạm Ninh bỗng dưng quay đầu lại.

- Gọi huynh A Ngốc đó! Chẳng phải trước kia ta vẫn gọi huynh là A Ngốc sao?

Chu Bội cười hì hì nói.

Phạm Ninh vội vàng chắp chắp tay:

- Bà cô nhỏ, lần này ta chân thành xin muội, cách xưng hô này vẫn là nên quên đi! Đã không còn ai kêu ta như vậy nữa rồi, ngay cả Tô Lượng cũng không biết, giữ cho ta chút thể diện đi, nếu truyền ra ngoài, sẽ bị thiên hạ chê cười mất.

Chu Bội suy nghĩ một chút nói:

- Vậy huynh đồng ý cùng ta đi xem nguồn nước, ta sẽ bảo đảm không kêu huynh là A Ngốc ở trước mặt mọi người nữa.

- Muội kêu ta bằng A Ninh đi! Người trong nhà đều kêu ta là A Ninh mà.

Chu Bội bĩu môi, nàng vốn muốn nói, Âu Dương Thiến cũng gọi huynh là A Ninh, nhưng nghĩ đến cha mẹ Phạm Ninh cũng gọi hắn là A Ninh, nàng quyết định A Ninh này không thể để cho riêng Âu Dương Thiến kêu.

- Được rồi! Gọi huynh A Ninh cũng được, vậy huynh nhất định phải đồng ý cùng ta đi thăm dò nguồn nước.

Phạm Ninh thấy nàng rất hào hứng, liền gật đầu đồng ý.

- Muội đã muốn đi, vậy ta đi cùng muội.

Chất nước kinh thành không tốt, vẫn là tâm bệnh của sĩ tộc quyền quý, cho dù là Hoàng đế cũng không thể kêu người ngày ngày cõng nước ngọt từ Giang Nam tới được.

Để có nguồn nước chất lượng tốt, đám quyền quý kinh thành cũng vắt hết óc, có người nghĩ cách lọc nước giếng, có người thì đem tuyết mùa đông quét được trữ vào trong hũ, đợi đến mùa hè lấy ra dùng.

Nhưng giải quyết vấn đề chân chính, vẫn là dựa vào nước suối, ở phía nam Biện Lương có một ngọn núi thấp, tên là Tê Phượng Cương, núi Cương dài chừng hơn năm mươi dặm, rộng chừng vài dặm, trên núi Cương có tất cả mấy trăm ngọn đồi lớn nhỏ.

Từ sau khi thời Chu lên, triều đình liền nghiêm cấm dân chúng săn bắn ở Tê Phượng Cương cùng với hơn mười dặm xung quanh, ngay cả đốn củi cũng không cho phép.

Trải qua hơn trăm năm phong tỏa rừng để trồng cây, toàn bộ núi đã trở nên xanh um tươi tốt, sơn cốc thâm u.

Khi mùa đông tới, nơi này liền trở thành một trong những cảnh sắc trứ danh của Biện Lương, trăm đồi đông tuyết, dân chúng kinh thành sẽ dẫn người nhà của họ ra ngoài để tận hưởng tuyết.

Khi ngọn núi bảo vệ nghiêm ngặt được mở ra trong vụ thu hoạch, nước suối ngọt lành cuối cùng cũng đã xuất hiện, đây quả thực đã khiến cho quyền quý hoàng tộc và đám sĩ tử cao quan mừng rỡ như điên.

Hiện tại Tê Phượng Cương tổng cộng có năm nhánh suối, nơi mỗi nhánh suối chảy xuống đều xây dựng một tòa lâm viên, trong đó nổi tiếng nhất chính là Mai Viên và Lương Viên.

Mai Viên là lâm viên hoàng gia, nước suối ở nơi đây là ngon nhất, bình thường chuyên để cung cấp cho hoàng cung cùng với hoàng tộc quyền quý.

Vào mỗi sáng sớm đều có xe bò, xe lừa chuyên trách đến Mai Viên lấy nước, nơi này được binh lính gác, người thường không vào được.

Tiếp đó là Lương Viên, nước suối trong Lương Viên kém Mai Viên một bậc, nhưng lượng nước không hề kém Mai Viên là mấy, quan viên triều đình có thể hưởng dụng miễn phí, đồng thời cũng bán ra cho các tiệm trà lớn ở kinh thành, đương nhiên, Phàn Lâu là một ngoại lệ, Phàn Lâu được đặc cách lấy nước ở Mai Viên.

Phía nam còn có Trần Viên và Sài Viên, ngoài ra còn có Ký Xuân Viên, ba tòa lâm viên này tất cả đều thuộc về quan phủ, chất nước bên trong hồ kém hơn một chút nữa, nhưng đương nhiên, vẫn tốt hơn nhiều so với nước giếng trong kinh thành.

Dân chúng bình dân có thể tới nơi này lấy nước miễn phí, tuy nhiên sẽ có người đặc trách trông coi, không thể phá hư chất nước, cũng không được phép lấy nhiều, mỗi người chỉ được phép lấy một bình nước.

Mà nước bán trên đường chủ yếu là nước suối Ký Xuân Viên, nó chảy ra từ trong lâm viên, thành một dòng suối nhỏ chảy vào sông Biện, người bán nước mỗi sáng sớm đều lấy nước từ dòng suối nhỏ mang đến kinh thành bán.

Hơn một canh giờ sau, một chiếc xe bò chầm chậm dừng lại ở cổng Lương Viên, ở cổng Lương Viên, sớm đã có một chiếc xe ngựa to dừng lại.

Xe ngựa của Chu Bội tốc độ tương đối nhanh, đã tới trước một bước, xe ngựa của nàng không ngồi được nhiều người như vậy, chỉ có Trình Viên Viên và tiểu nha hoàn cùng đi với nàng.

Còn Phạm Ninh và Tô Lượng cùng với Trình Trạch thì ngồi xe bò tới.

- Nơi này chính là Lương Viên?

Trình Trạch nhảy xuống xe bò, đánh giá lâm viên trước mắt, đây là một tòa lâm viên chiếm trên trăm mẫu đất, xây dọc theo thế núi, bốn phía là tường cao, phía trong tường cao rải rác hơn trăm tòa đình đài lầu các tinh xảo.

Một khe suối theo vách đá chảy xuống, ở bên ngoài lâm viên có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước ào ào chảy.

Phạm Ninh cũng xuống xe bò, thấy cổng chính đang mở rộng, hơn mười người thợ đang tu sửa cột cổng có chút cũ nát.

Hắn lại nhìn một chút xe ngựa nơi xa, rồi nói với ba người:

- Bọn họ hẳn là đã vào trong!

Lúc này, tiểu nha hoàn Đỗ Quyên chạy ra, thi lễ nói:

- Hai vị cô nương đang ở trong quán trà nghỉ ngơi, mời mọi người đi vào!

- Trong này có cả quán trà?

Trình Trạch mở to hai mắt, kinh ngạc nói:

- Có phải ai cũng có thể vào?

Tô Lượng bên cạnh cười nói:

- Nghe nói còn một cổng lấy nước nữa, phỏng chừng bên kia quản rất nghiêm.

Ba người đi vào cửa chính lâm viên, liếc một cái liền thấy một cửa hàng hai tầng lầu, trên cửa hàng có lá cờ vàng viền đen, trên lá cờ viết bốn chữ to 'Trà Lâu Lương Viên '.

Gần cửa sổ lầu hai, Phạm Ninh thoáng thấy bóng dáng của Chu Bội, ba người bước nhanh vào quán trà.

Quán trà tràn ngập một loại hương trà nhàn nhạt, bố trí rất tinh nhã, bàn nhỏ cho bốn người ngồi quanh, bàn được làm rất tinh tế, trong sảnh rất yên tĩnh, chỉ có một góc có hai người già đang ngồi đối diện uống trà.

Một gã tiểu nhị chào đón cười nói:

- Ba vị quan nhân mời đi theo ta!

Ba người đi theo tiểu nhị lên lầu hai, lầu hai và lầu một bố trí không khác nhau mấy, nhưng nhiều bình phong hơn, mỗi bình phong ngăn quán trà thành từng không gian riêng biệt.

- Các người sao giờ mới tới, chúng ta đều đã chờ nửa ngày rồi! Chu Bội có chút bực mình chào đón.

Phạm Ninh khoát tay:

- Chân bò chạy không bằng chân ngựa, chúng ta cũng không còn cách nào khác!

- Vậy sao huynh không tự mình chạy tới?

Chu Bội lườm hắn một cái, lại cười tiếp đón Tô Lượng và Trình Trạch:

- Mau tới ngồi xuống nghỉ ngơi, trà nơi này không tồi đâu!

Bình Luận (0)
Comment