Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 283 - Chương 282

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 282
 

Trình Trạch thấp giọng hỏi Tô Lượng:

- Ta phát hiện ra giọng điệu Chu cô nương này đối với Phạm Ninh hình như không được hay cho lắm? Thái độ đối với chúng ta thì lại rất tốt.

Ngay cả Tô Lượng cũng phát hiện ra Trình Trạch rất quan tâm tới Chu Bội, y tức giận nói:

- Đó là do người ta có quan hệ thân mật, còn càng khách khí với ngươi, thì chứng tỏ càng xa lạ, điều này ngươi cũng không hiểu sao?

Trình Trạch ngẫm lại cũng đúng, đành hậm hực sờ sờ mũi, tới trước bàn ngồi xuống.

- A Ninh, huynh ngồi đây!

Chu Bội rất tự nhiên chỉ chỉ bên cạnh mình, Phạm Ninh hơi đỏ mặt, ngồi xuống trong ánh mắt len lén trêu ghẹo của Tô Lượng.

Chu Bội thấy Phạm Ninh nể mặt mình, trong lòng cao hứng, lại lấy bình trà rót đầy một chén đưa cho Phạm Ninh, cười với hắn:

- Ta cũng đã pha bình trà, huynh uống thử chút xem thế nào?

Đặc điểm lớn nhất của quán trà này, chỉ cung cấp nước và dụng cụ trà, pha trà thì do khách nhân tự tay pha.

- Muội học pha trà khi nào vậy?

Phạm Ninh tò mò hỏi.

Chu Bội bĩu môi:

- Ta từ nhỏ đã biết, được chưa hả, nhưng chỉ khi nào hứng thú mới tự mình pha uống.

- Vậy hôm nay ta rất vinh hạnh nhỉ.

- Uống thì uống đi, sao nhiều lời như vậy chứ?

Phạm Ninh nâng chén trà lên hít hà, một hương thơm xông vào mũi, hắn uống một hơi cạn sạch, thốt lên khen:

- Trà ngon!

Chu Bội lập tức tươi cười rạng rỡ, lại rót cho Phạm Ninh một chén đầy.

Trình Trạch ngồi đối diện nhìn thấy mà lòng ngứa ngáy, cũng muốn được uống một chén trà của Chu Bội pha, không đợi y mở miệng, Trình Viên Viên đã giành trước rót cho y một chén trà đầy.

- Đại ca, hãy thử trà muội pha xem, nước nơi này cũng được đó.

Trình Trạch mắt thèm thuồng nhìn ấm trà trước mặt Chu Bội, dưới bàn Trình Viên Viên lại đá y một cái.

Trình Trạch đành phải bất đắc dĩ bưng trà lên, cẩn thận uống một ngụm, gật đầu nói:

- Tuy rằng không thể so sánh với Minh Nguyệt Tuyền của Dương Châu Thục Cương, nhưng so với nước trong thành thì mạnh hơn nhiều.

Trình Viên Viên lại rót cho Tô Lượng một chén trà, chum chím cười:

- Tô đại ca cũng thử đi!

Một tiếng nũng nịu 'Tô đại ca" khiến tim Tô Lượng như muốn tan chảy.

Hắn được thương mà sợ, cầm chén trà lên, ngửi ngửi, khoa trương khen ngợi:

- Trà ngon, trà này chỉ trên trời mới có, nhân gian nào được thưởng thức vài lần?

Mọi người đều cười vang, nét mặt Trình Viên Viên lập tức thẹn thùng, nhẹ nhàng liếc Tô Lượng một cái, nhưng trong lòng lại tràn đầy sự ngọt ngào.

Tô Lượng dương dương đắc ý, làm bộ như không thấy bộ dạng làm ra nôn mửa của Phạm Ninh.

Phạm Ninh thật sự chịu không nổi cái kiểu sến sẩm của gã này, đành phải đứng dậy đi đến trước cửa sổ.

Từ cửa sổ có thể thấy rõ trăm hồ nước bên ngoài, đầm nước hiện lên sắc xanh, thác nước trắng xóa từ trên vách núi chảy xuống, khiến xung quanh mịt mù hơi nước.

Chu Bội đi tới bên cạnh hắn cười nói:

- Nước chỗ này cũng không tệ lắm, nghe nói nước ở Trần Viên và Sài Viên kém rất nhiều, chúng ta cũng không cần đi xem nữa.

- Nghe nói nước nơi này hình như không bán ra ngoài.

Chu Bội khẽ cười nói:

- Nước nơi này chỉ cung cấp cho các quan lại triều đình và 10 tiệm trà lớn ở kinh thành, nếu các huynh thích nước nơi này, ta có thể dùng danh nghĩa của cha ta tới lấy, một xu cũng không mất.

Phạm Ninh không muốn dùng danh nghĩa của phụ thân Chu Bội, hắn cười hỏi:

- Vậy có còn cách nào khác không?

- Vậy phải dùng tiền mua, vừa rồi chưởng quỹ quán trà nói, mỗi ngày ông ấy đều mang nước cho quán trà trong thành, mỗi ngày có thể thuận tiện mang cho cho các huynh năm bình nước, trực tiếp đưa đến chỗ ở của các huynh, nhưng mỗi bình phải mất hai mươi văn tiền, huynh có đồng ý giá này không?

Phạm Ninh cười nói:

- Trên thực tế chúng ta năm người, mỗi người gánh vác một chút, mỗi ngày một người hai mươi văn tiền, ta cảm thấy có thể đồng ý!

Lúc này, ba người Tô Lượng đã xuống dưới lầu, chạy tới hồ nước, Tô Lượng quay đầu lại vẫy tay Phạm Ninh:

- Phạm Ninh, cùng đi đi!

Phạm Ninh cười nói:

- Các huynh đi trước đi, ta chờ ở đây!

Phạm Ninh lại nói với Chu Bội:

- Muội có biết vì sao Trình Trạch lại đưa muội muội đến kinh thành không?

- Ta thấy rồi!

Chu Bội vừa cười hỏi Phạm Ninh:

- Nghe Trình Viên Viên nói, giữa đường các huynh đi Dương Châu?

Phạm Ninh liền đem sự việc ở Trấn Giang nói đơn giản một lần, cuối cùng thở dài nói:

- Ta hiện tại cũng không biết rốt cuộc nên khuyên Tô Lượng như thế nào, xem ra y hoàn toàn lún vào, chỉ mong chuyện này có thể có một kết quả viên mãn, cha mẹ Tô Lượng có thể tiếp nhận Trình Viên Viên, nếu kết quả cuối cùng là chia rẽ uyên ương, ta thật sự có lỗi với bằng hữu.

Chu Bội bình tĩnh nghe Phạm Ninh tự thuật, nàng điểm đúng chỗ mấu chốt mà nói:

- Mấu chốt là Tô Lượng có thể thi đậu khoa đồng tử hay không, thi đậu rồi, nói cái gì cũng được, thi không đậu, cha mẹ Tô Lượng nhất định sẽ cho rằng Trình Viên Viên làm trễ nải con mình.

Phạm Ninh nhất thời trầm mặc, coi như hắn có thể giúp Tô Lượng, tiết lộ một vài đề mục cho y, nhưng thi Tỉnh không giống với thi Giải, ở đây hội tụ nhân tài thiên hạ, có rất nhiều sĩ tử học rộng tài cao, cho dù trước đó không biết đề mục cùng đều có thể phát huy vô cùng xuất sắc.

Huống hồ đề khoa cử không phải phán đoán và tuyển chọn đề, chưa đủ nhận thức, cho dù biết trước đề mục so với phần lớn sĩ tử thì chỉ nhiều hơn chút ưu thế mà thôi, ở trước mặt sĩ tử học vấn cao thâm, bọn họ tính ra cũng không có quá nhiều ưu thế.

Chu Bội nhìn Phạm Ninh, thấy vẻ mặt hắn như đưa đám, liền ôn nhu nói:

- Huynh cũng không cần tự trách, chuyện này rõ ràng không phải huynh có thể thay đổi được, là Trình gia coi trọng Tô Lượng mà y lại thích Trình Viên Viên, đơn giản là hai bên tình nguyện, huynh hà tất coi nó thành chuyện xấu, lại đổ trách nhiệm lên người mình?

Phạm Ninh cười khổ một tiếng.

- Mặc dù đạo lý là như vậy, nhưng trên đạo nghĩa ta lại làm không xong, bỏ đi, chúng ta không nói chuyện này, hôm nay muội tìm ta chẳng phải để ra ngoài chơi sao!

Chu Bội lắc đầu.

- Dĩ nhiên không phải, ta vốn muốn cùng huynh nói chuyện liên quan tới việc giám thị huynh, ta để cho Từ Khánh đi thăm dò chuyện này rõ ràng, hôm qua y đã tra ra được, đúng là quản gia của Trương Nghiêu Tá an bài người giám thị huynh.

- Vậy người quản gia phái bây giờ còn tìm ta không?

Chu Bội cười cười:

- Hắn trước kia quả thật luôn tìm kiếm huynh, nhưng Từ Khánh cho gã một bài học suốt đời khó quên, ước chừng hiện tại gã chỉ làm cho có lệ thôi.

- Từ Khánh đã làm gì?.

Phạm Ninh hiếu kỳ.

- Từ Khánh đêm hôm trước ném hắn ta xuống sông hộ thành, thiếu chút nữa làm hắn ta chết chìm, y còn cảnh cáo hắn ta, ngày hắn ta tìm được huynh thì chính là ngày hắn ta trở thành thi thể chìm xuống đáy sông.

- Ác như vậy?

Phạm Ninh cười nói.

Chu Bội cười lạnh.

- Ác mới có hiệu quả, đối đãi thứ người như vậy, nói lý không có ý nghĩa, chỉ có để hắn ta đối mặt cái chết cận kề, hắn ta mới biết sợ.

Lúc này, sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Phạm Ninh quay đầu, chỉ thấy chưởng quỹ quán trà cười híp mắt đi tới.

Bình Luận (0)
Comment