- Hai vị thương lượng xong chưa, có đồng ý để tiệm nhỏ đưa nước mỗi ngày không?
Phạm Ninh liền cười nói:
- Có thể! chúng ta đồng ý.
Chưởng quỹ mừng rỡ, cười nói:
- Một lời đã định, tiểu nhị của ta mỗi ngày đều đem tới cho tiểu quan người năm thùng nước, thu một trăm văn tiền, ta đảm bảo rạng sáng mỗi ngày sẽ lấy nước mới.
.....
Thời gian đảo mắt đã qua một tháng, cách năm mới còn ba ngày, một trận tuyết lớn rơi muộn rốt cuộc bay lả tả tới.
Trong một đêm, Đông Kinh Biện Lương biến thành thế giới tuyết trắng tinh, mái nhà, đại thụ, cầu, con đường, liếc nhìn lại, khắp nơi đều có tuyết đọng thật dày che lấp.
Phạm Ninh bị tiếng cười của Tô Lượng cùng Trình Viên Viên đánh thức.
- Viên Viên, tuyết bên này đẹp hơn, chúng ta thu thập bên này!
- Tiểu Tô, coi chừng một chút!
Phạm Ninh than thở.
- Hai cái người này.
Hắn chỉ đành ngồi dậy, ánh sáng bên ngoài xuyên thấu qua giấy cửa sổ đặc biệt lộ ra sáng ngời, khiến hắn kinh ngạc mà bất ngờ, tối hôm qua sắc trời âm trầm, chẳng lẽ tuyết đã rơi cả đêm?
Phạm Ninh nóng lòng, vội vàng mặc y phục, đi tất, đội khăn vấn đầu, tiến lên mở cửa, một làn gió lạnh đập vào mặt, bên ngoài quả nhiên là thế giới trắng xóa.
- Hắn đi ra rồi.
Theo tiếng cười của Tô Lượng, quả cầu tuyết từ đối diện đồng loạt bay tới, đánh thẳng vào trán Phạm Ninh.
- Ngươi, tiểu tử thúi này.
Phạm Ninh nặn một quả cầu tuyết, đuổi theo, hung hăng ném vào sau gáy y.
- Ngươi chơi xấu, ở đâu có kiểu ném tuyết gần như vậy?
Tô Lượng ôm đầu chạy trốn, cao giọng oán hận.
- Cái này gọi là tập kích địch bất ngờ.
Phạm Ninh lại nặn cầu tuyết đuổi theo.
- Tiểu Tô, giúp ta gom tuyết bên này.
Mái hiên bên kia, Trình Viên Viên đang nũng nịu hô hoán tình lang.
Tô Lượng vội vàng hướng về Phạm Ninh nói:
- Trước tiên đình chiến đã, đợi ta xử lý xong chuyện của quý phi nương nương, sẽ cùng huynh quyết một trận tử chiến!
Y vừa dứt lời, một quả cầu tuyết đã nở hoa trên mặt y, đây cũng là Trình Viên Viên ra tay, nàng gắt giọng:
- Nói cho rõ ràng, ai là quý phi nương nương?
- Là ta nói sai.
Tô Lượng biết sai liền sửa, vội vàng tiến lên nói xin lỗi.
Trình Viên Viên đổi giận thành vui, hừ một tiếng nói:
- Còn không mau tới trợ giúp?
Tô Lượng lập tức ôm cái bình, vội vàng chạy lên.
- Viên Viên, muội muốn lấy khối tuyết kia? Ta tới quét gom lại!
Phạm Ninh xoa tay, hắn phát hiện Tô Lượng đã bắt đầu lộ ra xu hướng 'thê quản nghiêm', cái này chính là tính trời sinh của y.
Trình Viên Viên chỉ lớp tuyết đọng trên cây quế.
- Ta muốn tuyết đọng trên cây, tuyết đọng trên ngói cũng muốn, chỉ cần một tầng bề ngoài thôi.
Văn nhân Tống triều đều có tảo tuyết tiên trà nhã hảo*, mặc dù hiệu quả chưa chắc như dùng nước suối pha trà nhưng cái họ muốn chính là tâm trạng cùng thú vui tao nhã.
* Tảo tuyết tiên trà nhã hảo: gom tuyết lại dùng để pha trà vừa tao nhã lại vừa ngon.
Phạm Ninh nhìn một vòng, lại không thấy Trình Trạch, hắn cười hỏi:
- Viên Viên, huynh trưởng của muội đâu?
- Ta không biết, có lẽ còn chưa thức dậy.
- Ta đi gọi huynh ấy dậy!
Phạm Ninh đi tới ngoài phòng, đẩy cửa phòng Trình Trạch, bất ngờ phát hiện cửa là khóa lại từ bên ngoài, Phạm Ninh sửng sốt, điều này đồng nghĩa với việc Trình Trạch đã đi ra ngoài.
Sáng sớm, y đi nơi nào?
Đúng lúc này, tiểu nha hoàn Đỗ Quyên hoang mang hoảng hốt chạy vào, nói với Phạm Ninh:
- Tiểu quan nhân, bên ngoài có một lão trượng té xỉu.
Phạm Ninh cũng hoảng sợ, vội vàng đi ra cửa viện, chỉ thấy nằm trong đống tuyết ở cửa là một ông cụ mặc áo vải đen, cách đó không xa còn có một con lừa nhỏ trên lưng vác mấy bó than củi lớn.
Xem bộ dáng là ông cụ bán than.
Phạm Ninh vội vàng đỡ ông cụ lên, sờ hơi thở, vẫn còn ấm, chỉ là tay chân lạnh như băng, khí trời lạnh như vậy lại chỉ mặc một thân áo mỏng quần đơn.
Đỗ Quyên một bên rụt rè nói:
- Ta vừa mới tới cửa, ông ấy hỏi ta có muốn mua than không, ta nói không cần, kết quả ông ấy đột nhiên ngã quỵ, không liên quan đến ta.
- Ta cũng đâu nói liên quan gì đến ông ấy, ngươi gọi Lý Đại Thọ tới đây.
Đỗ Quyên vội vàng chạy về đập cửa phòng Lý Đại Thọ.
- Lý đại ca, mở cửa.
Tức khắc, Lý Đại Thọ mở cửa.
- Làm sao?
- Tiểu quan nhân ở bên ngoài gọi ngài.
Lý Đại Thọ vội vàng đi ra cửa, thấy Phạm Ninh đỡ một lão giả, y cũng bị dọa cho giật mình.
- Sư huynh, lão là ai?
- Lão là ông cụ bán than, cũng không biết chuyện gì, té xỉu ở ngoài cửa lớn của chúng ta, đệ giúp ta đưa ông lão vào.
Lý Đại Thọ liền vội vàng tiến lên giúp Phạm Ninh một tay đưa ông cụ vào, Phạm Ninh lại phân phó Đỗ Quyên dắt con lừa nhỏ vào.
Lúc này, Tô Lượng cùng Trình Viên Viên chạy ra.
- Phạm Ninh, ông lão làm sao vậy?
- Té xỉu ở trước cửa, ta đoán chừng là lạnh cóng rồi, tiểu Tô, huynh đi bưng bát nước nóng tới đây.
- A Ninh, canh gừng có được không?
Trình Viên Viên hỏi.
- Canh gừng càng tốt, mau đem tới.
Trình Viên Viên vội vàng chạy về phòng, lát sau, bưng tới một chén canh gừng nóng hổi.
Phạm Ninh cho lão giả uống từng hớp nhỏ, không lâu sau, ông cụ thở phào nhẹ nhõm, từ từ tỉnh lại.
- Lão trượng, ông mới vừa rồi ngất xỉu ở trước cửa.
Phạm Ninh cười nói với ông lão.
Lão nhân vội vàng giãy giụa muốn ngồi dậy.
- Con lừa cùng than của ta?
- Cũng ở chỗ này!
Tô Lượng lập tức nghiêng mình tránh ra, lộ ra lừa nhỏ cùng than củi ở ngoài cửa.
Lão nhân thở phào nhẹ nhóm, muốn đứng lên.
- Cám ơn mấy vị tiểu quan nhân, ta phải đi bán than, bạn già cùng cháu trai vẫn chờ ta mua gạo về nhà.
Phạm Ninh thấy lão nhân thân thể suy yếu lâu năm, trong lòng thương xót, liền nói:
- Chúng ta vừa vặn cần than, than của ông ta sẽ mua hết.
- Cảm ơn tiểu quan nhân! Cảm ơn tiểu quan nhân!
Lão nhân luôn miệng cảm ơn, Phạm Ninh trở về phòng lấy ba lượng bạc, lại lấy ra một trường bào da dê cũ.
- Áo này tặng cho lão trượng, hơi cũ, đừng chê!
Lão giả hoảng sợ, vội vàng từ chối.
- Tiểu quan nhân cứu cái mạng nhỏ của lão nhân ta, lão không thể hồi báo còn nhận trường bào da dê của quan nhân, như vậy sao được?
- Áo này ta cũng không thích, cứ để mãi trong rương cũng chỉ tốn chỗ, đưa cho lão nhân cần, cũng cho là bản thân tích phúc, lão trượng mặc nó vào.
Phạm Ninh mặc kệ lão nhân từ chối, cứng rắn để ông mặc vào, lão trượng từ chối không được, chỉ đành mắt rưng rưng mặc áo vào.
Phạm Ninh lại đưa lão ba lượng bạc tiền than, lần này lão nhân kiên quyết không muốn, mấy túi than gỗ của lão trước sau nhiều nhất chỉ đáng một quan tiền, lão làm sao có thể nhận ba lượng bạc.
Phạm Ninh kiên định đưa bạc cho lão.
- Sắp hết năm, lão trượng đi mua một ít gạo, thịt, mua thêm mảnh vải làm y phục mới cho cháu trai.
- Nếu như tiểu quan nhân nhất định phải cho ta ba lượng bạc, ta chỉ có thể mang hết than trong nhà tới, ta không thể lợi dụng lòng tốt của tiểu quan nhân được.
Phạm Ninh thấy lão nhân cố chấp, liền cười nói:
- Vậy thì lấy thêm một túi than, mùa đông này chúng ta liền đủ dùng, khoa cử kết thúc chúng ta cũng phải về nhà, dư thừa than cho chúng ta cũng là lãng phí.