Lão nhân thở dài.
- Các cậu đều là người tốt, tiểu lão nhân chúc các vị quan nhân đỗ đạt bảng vàng.
Phạm Ninh để Lý Đại Thọ tiễn lão nhân ra cửa.
Tô Lượng thở dài.
- Sắp qua năm mới còn ở bên ngoài bán than, lão nhân cũng thật đáng thương.
Phạm Ninh gật đầu.
- Chúng ta thấp cổ bé họng, không thể cứu tế hết những người già khốn khổ trong thiên hạ, chỉ có thể tận lực nhỏ, giúp đỡ một chút.
Lúc này, Phạm Ninh nghĩ tới một chuyện, lại hỏi Tô Lương.
- Cửa phòng Trình Trạch là khóa từ bên ngoài, huynh biết y đi nơi nào không?
Tô Lượng lắc đầu, mặt đầy mờ mịt.
- Ta không biết.
Lúc này, ngoài cửa có người hỏi:
- Xin hỏi nơi này có ai tên Tô Lượng hay không?
Tô Lượng bước nhanh đi ra ngoài, chốc lát lại đi vào, nói với Phạm Ninh:
- Phạm Ninh, có chút chuyện vặt, huynh có thể đi cùng ta một chuyến không?
- Có thể!
Phạm Ninh đi lên trước cười hỏi:
- Chuyện gì?
Tô Lượng nhanh chóng liếc mắt một cái với Trình Viên Viên, miễn cưỡng gượng cười nói:
- Cũng không phải đại sự gì, đi một chuyến thì biết.
Rồi hướng Trình Viên Viên nói:
- Viên Viên, ta rất nhanh sẽ trở lại.
Phạm Ninh thấy y muốn nói lại thôi, đoán chừng là đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Tô Lượng trở về phòng lấy túi tiền, nói khẽ với Phạm Ninh.
- Chúng ta đi thôi!
Đi một đoạn xa, Phạm Ninh mới hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tô Lượng thở dài.
- Mới vừa rồi gã sai vặt của kỹ quán tìm đến cửa, nói Trình Trạch thua sạch tiền, không có tiền trả, bảo chúng ta đi chuộc người.
- Cái gì?
Phạm Ninh giờ mới hiểu được, Trình Trạch tối hôm qua không ở trong phòng, mà đi kỹ quán, còn đánh bạc.
Sắc mặt Phạm Ninh nhất thời trầm xuống, Trình Trạch lại có thói quen này.
Hắn nhìn thoáng qua Tô Lượng, cười lạnh nói:
- Hắn ta có tật xấu này, huynh đã sớm biết có đúng không?
Tô Lượng miệng ngập ngừng.
- Ta đại khái biết một chút, biết hắn ta tương đối háo sắc, lại một lòng muốn lấy nữ tử thanh lâu cho nên không chịu ở nhà xem mắt.
- Vậy mà huynh còn thích muội muội hắn ta?
- Đây là hai chuyện khác nhau, Viên Viên cũng rất thống hận thói quen của ca ca nàng.
Tô Lượng vội vàng phân rõ trắng đen.
- Được rồi, bây giờ ta không nói với huynh nữa, trước tiên chuộc người về, ta sẽ nói rõ ràng với huynh sau, khoảng thời gian này huynh có phần mê muội rồi đấy.
Tô Lượng cắn môi dưới, trong lòng y cũng rất phiền, y rất thích Viên Viên, nhưng cũng không muốn gặp phải người anh vợ háo sắc ham mê đánh bạc.
Hai người ra khỏi hẻm nhỏ, chỉ thấy trước hẻm có tên mang khăn vấn đầu, mặc quần áo xanh của gã sai vặt, cũng chừng mười bốn mười lăm tuổi, dáng dấp ngược lại hết sức thanh tú, nhưng giơ tay nhấc chân lại toát lên loại khí chất thô bỉ không thể nói thành lời.
- Các ngươi cùng ta đi! Ngay ở phía trước không xa.
Bọn họ đi tới nơi hẹn một dặm đường về phía bắc, liền tới phía tây phố Du Lâm, con đường này chính là lấy tên nhiều quán kỹ nữ đặt ra, ngắn không tới một dặm, trên đường vừa vặn có mười kỹ viện.
Hiện tại là buổi sáng, tuyết lại mới vừa rơi, trên đường tương đối an tĩnh, nhưng cũng không có nghĩa là làm ăn không khấm khá, rất nhiều sĩ tử còn lưu luyến trong ôn nhu.
Hơn nữa bình thường chạng vạng tối, trên con đường này mới bắt đầu náo nhiệt.
Khoảng thời gian này vừa đúng gặp khoa cử, sĩ tử trẻ tuổi đến từ các châu phủ Đại Tống tụ tập ở kinh thành, không ít sĩ tử muốn nhân cơ hội này trêu hoa ghẹo liễu một phen.
Mặc dù mỗi khi tới khoa cử, Lễ bộ đều lặp lại, nghiêm cấm sĩ tử tham gia thi đi dạo kỹ viện thanh lâu, một khi bị bắt, liền hủy bỏ tư cách thi cử.
Quy định mặc dù nghiêm khắc, nhưng như cũ không ngăn được lòng xôn xao của sĩ tử trẻ tuổi, các đại xướng quán* trong kinh thành đến lúc này làm ăn cực kỳ tốt.
* Xướng quán: chữ 'xướng' trong con hát, nghĩa tương tự như kỹ viện.
Mỗi lần khoa cử cũng không ít sĩ tử xui xẻo bị đội tuần sát Lễ bộ cùng Khai Phong phủ liên hiệp bắt, bị hủy bỏ tư cách khoa cử thi Tỉnh.
Phạm Ninh cùng Tô Lượng đi theo gã sai vặt tới một tòa phủ trạch phía trước tường cao vây quanh, thoạt nhìn còn cho rằng phủ đệ của gia đình giàu có, nhưng thực tế lại là một tòa xướng quán.
Trên cửa hai bên treo ngọn đèn lồng hoa sơn chi, nhìn thấy đèn lồng sơn chi, liền biết nơi này là chốn phong hoa tuyết nguyệt.
Bên cạnh cửa chính còn có khối đăng tương* khá lớn dựng thẳng, loại đăng tương này đến tối thắp nến vào, trong đêm sẽ dễ dàng nhìn thấy, không thua gì đèn nê- ông đời sau.
* Đăng tương: hộp đèn.
Trên đăng tương viết ba chữ to "Bạch Phượng quán."
Gã sai vặt áo xanh trẻ tuổi thẳng thắn.
- Hai vị tiểu quan nhân, chính là chỗ này.
Phạm Ninh nhìn ba chữ 'Bạch Phượng quán', trầm mặt với Tô Lượng.
- Huynh đi vào chuộc hắn ta đi! Ta ở chỗ này chờ, không đủ tiền tìm ta.
Tô Lượng âm thầm thở dài, y biết Phạm Ninh không muốn bước vào loại địa phương này, chính y cũng không muốn bước vào, nhưng ai bảo Trình béo rất có thể là cữu ca tương lai của y chứ?
- Ta sẽ ra ngay!
Tô Lượng chỉ đành nhắm mắt đi theo gã sai vặt áo xanh vào Bạch Phượng quán.
Phạm Ninh ở bên ngoài đường lớn đi qua đi lại, Tô Lượng đã tiến vào được thời gian dài, nhưng vẫn không đi ra, khiến trong lòng Phạm Ninh xuất hiện loại lo lắng không rõ.
Tô Lượng không giống hắn, mặc dù thân thể non trẻ, nội tâm lại tang thương, thân thể cùng tâm lý Tô Lượng không quá chín chắn, y vào kỹ quán, có thể hay không bị...
Phạm Ninh có chút hối hận, hắn hẳn là nên đi vào chuộc người, mà không phải để cho Tô Lượng đi vào.
Lúc này đây, cách vách trong kỹ quán một đám sĩ tử y sam không chỉnh tề hoảng sợ chạy ra, một đám khác lại hoảng sợ vạn phần chạy thục mạng vào hẻm nhỏ đối diện.
Ngay sau đó, ở tòa kỹ quán khác cách không xa, không ít sĩ tử kinh hãi chạy ra.
Phạm Ninh ngẩn người, bắt lấy một người trong đó, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Chạy mau đi! Đội tuần tra tới bắt người.
Sĩ tử tránh thoát khỏi tay Phạm Ninh, chạy trối chết.
Lúc này, Phạm Ninh đã thấy một đội binh lính chạy tới bên này.
Trong lòng hắn cũng nóng nảy, nếu Tô Lượng bì bắt, sẽ mất đi tư cách tham gia khoa cử thi Tỉnh.
Không chỉ lần này không thể thi đơn giản như vậy, loại khoa cử này nếu gián đoạn, lần sau phải thi lại kì thi Giải lần nữa, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Giống như trợ giảng Bùi Quang của học đường Diên Anh, vốn sáu năm trước đã thi qua kì thi Giải, ba năm trước bởi vì cha qua đời, y không có vào kinh thi cử, bởi vì khoa cử gián đoạn, khiến y mất luôn tư cách tham dự khoa cử thi Tỉnh năm nay.
Bùi Quang năm nay chỉ có thể tham gia thi Giải lần nữa, kết quả thi rớt, lại phải đợi ba năm nữa, thi lại thi Giải, không đỗ lần nữa mà nói… chỉ sợ không còn tự tin nữa rồi.
Tô Lượng là bằng hữu tốt nhất của Phạm Ninh, hắn cũng không hy vọng y cũng có cùng vận mệnh với Bùi Quang.
Mắt thấy đội binh lính chạy thẳng tới Bạch Phượng quán bên này.
Phạm Ninh cắn răng, trực tiếp chạy vọt vào kỹ quán.
…
Kỹ quán không giống với phủ trạch bình thường, ở giữa là một tòa đại viện, bên trong phân bổ mười mấy tiểu viện.