Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 286 - Chương 285

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 285
 

Phạm Ninh có phần đau đầu, hiện tại đi đâu tìm Tô Lượng đây.

Dưới tình thế cấp bách, hắn hô to.

- Đội tuần tra Lễ bộ đến rồi!

Một tiếng kêu này của hắn vang ra, các viện nhất thời bắt đầu trở nên hỗn loạn, vài tên sĩ tử dẫn đầu chạy vội ra, sốt ruột hỏi:

- Có thật không vậy? Đội tuần tra đến đây?

- Là thật, mọi người mau đi nhanh!

Vài tên sĩ tử chân chạy như bay, lúc này, tú bà kỹ quán cũng quát to lên:

- Mọi người mau dậy đi, đội tuần tra đến rồi!

Toàn bộ kỹ quán đều hỗn loạn, không biết bao nhiêu sĩ tử từ các viện chạy vọt ra.

Lúc này, ngoài cửa lớn mười mấy tên binh lính xông vào, một gã quan viên hô lớn:

- Đội tuần sát Lại bộ, không cho phép mọi người chạy loạn.

Phạm Ninh không thấy Tô Lượng, đồng thời binh lính đã tiến vào đại viện, hắn phát hiện cửa sau cũng có binh lính tiến vào, nếu còn không chạy, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị bắt luôn.

Bị bắt được trong kỹ viện, có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Dưới tình thế cấp bách, Phạm Ninh chạy vào một cửa nhỏ ở bên cạnh.

Chạy vào cửa nhỏ mới phát hiện, nơi này không ngờ là phòng bếp, trên đất trống ở giữa bày mấy bàn trà Đại Phương, bên cạnh là hàng lò bếp thật dài, phía trên chất đầy nồi sắt lồng hấp.

Dưới chân tường thì đặt mấy chục bình đất, cũng không rõ là rượu hay là bình ướp đồ ăn.

Phạm Ninh liếc mắt một cái liền phát hiện có người núp dưới bàn, quần áo không chỉnh tề, bộ dáng vô cùng chật vật.

Phạm Ninh cười nói:

- Huynh đài trốn ở phía dưới cũng vô dụng thôi.

- Đa tạ hiền đệ nhắc nhở!

Thanh âm này có chút quen tai, Phạm Ninh ngẩn ra, đợi người dưới bàn chui ra, cả hai đều ngây người.

Sĩ tử dưới bàn không ai khác, chính là Từ Tích ba năm trước kết hạ thù oán ở Bình Giang phủ.

Hai người không nghĩ tới bọn họ sẽ gặp lại vào hoàn cảnh lúng túng như vậy, nhất thời có phần ngây dại.

Ngay lúc này, một gã sai vặt của kỹ quán chạy vào, trong miệng lẩm bẩm oán trách:

- Lúc này còn muốn ăn, chỉ biết ăn thôi, ăn chết ngươi!

Hắn chợt phát hiện trong phòng bếp có hai sĩ tử, hoảng sợ.

- Các ngươi trốn chỗ này cũng vô ích, mau đi ra ngoài!

Phạm Ninh thấy gã sai vặt mặc áo nâu đuôi ngắn, chiều rộng ống quần thụng, trong lòng liền nảy ra ý, vội vàng từ trong ngực lấy ra năm lượng bạc, tiến lên cười nói:

- Tiểu ca, bán y phục cho ta, năm lượng bạc.

Gã sai vặt trợn to mắt.

- Năm lượng bạc?

- Năm lượng.

Phạm Ninh đem một thỏi bạc đặt lên bàn.

Gã sai vặt cơ hồ không chút do dự cởi y phục ra, tháo mũ tiểu nhị xuống, kín đáo đưa cho Phạm Ninh, cầm năm lượng bạc xoay người chạy, năm lượng bạc, không làm chính là kẻ ngốc.

Phạm Ninh cũng không để ý tới Từ Tích ở phía sau, hắn thay y phục của gã sai vặt thật nhanh, đội mũ tiểu nhị lên, cầm hộp đựng thức ăn trống rồi đi ra cửa.

Từ Tích nuốt nước miếng, đây là biện pháp tốt, nếu như Phạm Ninh thành công, y cũng chuẩn bị thử nghiệm, sờ trong ngực, chỉ còn hai lượng bạc, Từ Tích thầm mắng một câu.

Y lặng lẽ đi tới cửa, quan sát Phạm Ninh có thể lợi dụng biện pháp này đi ra ngoài được không.

Phạm Ninh xách hộp đựng thức ăn bước nhanh ra ngoài cửa, sĩ tử trong sân vẻ mặt đầy chán nản, Phạm Ninh đi qua sĩ tử, đi thẳng tới cửa.

Hai tên lính ngăn cản hắn.

- Đi làm gì?

Phạm Ninh khom người nói:

- Khởi bẩm quan gia, Ngọc Tú cô nương bệnh nặng, ta tới Y Phúc Quán bốc thuốc giúp cô nương!

Binh lính thấy hắn có dáng người thiếu niên, đúng là bộ dạng gã sai vặt, ngược lại không nghi ngờ, liền phất tay.

- Đi đi.

- Tạ quân gia!

Phạm Ninh thi lễ, không hoảng hốt không vội vàng, cứ thế đi ra cửa.

Hắn đi thẳng vào con hẻm nhỏ ở phố đối diện, chắc chắn đối phương không nhìn thấy mình, lúc này mới quay trở lại núp ở phía sau một cây đại thụ nhìn quanh phía cửa chính.

Chỉ trong chốc lát, lại một người hầu nam trẻ tuổi khác, chính là Từ Tích vội vàng đi ra, trong tay mang theo lồng đựng thức ăn.

Phạm Ninh thấy rõ, trong lòng hắn thầm mắng "Không sáng ý chút nào, chỉ có bắt chước người khác".

Cách khá xa, Phạm Ninh không nghe rõ Từ Tích đang nói gì, chỉ thấy gã chỉ chỉ lồng mang thức ăn, lại chỉ bên ngoài.

Bỗng nhiên một tên lính chỉ vào gã ta hét lớn, một tay hất mũ, một tay giật lấy lồng thức ăn, lấy ra một bộ trang phục sĩ tử.

Từ Tích bị vạch trần tại chỗ, gã ta liều lĩnh chạy trốn nhưng lại bị binh lính bắt được, ấn ngã trên mặt đất, hắn nghe gã tức giận la lớn.

- Vừa rồi cũng có người như thế đi ra ngoài, sao các người không bắt, để hắn đi rồi. Bây giờ muốn bắt ta, các ngươi là đồ khốn kiếp! Khốn kiếp.

Một tên lính bị chửi thẹn quá hóa giận hung hăng đánh vào mặt gã, Từ Tích tịt ngòi không nói nổi.

....

Không lâu sau, mười mấy tên sĩ tử bị bắt ủ rũ đi ra, bị mang đến phủ Khai Phong để xử lý. Cuối cùng Phạm Ninh cũng thấy Tô Lượng, người cậu ta đầy bụi đất, như chui từ trong động ra, phía sau cậu ta là Trình Trạch, y cúi đầu không nói một lời.

Tô Lượng chán nản như muốn khóc, đi ra cửa nhìn xung quanh, Phạm Ninh biết cậu ta đang tìm hắn. Lúc này Phạm Ninh lại thấy Từ Tích, gã là người đi ra cuối cùng, hết nhìn đông lại nhìn tây, gã tìm kiếm gì thế?

Lúc này Phạm Ninh không tiện lộ diện, hắn rất rõ tên Từ Tích này. Nếu gã ta thấy hắn nhất định sẽ kéo hắn xuống nước theo.

Phạm Ninh xoay người hướng về ngõ nhỏ chạy đi.

....

Khoảng giữa trưa, một chiếc xe bò chạy đến cửa nhà Chu Bội. Phạm Ninh nhảy xuống xe bò, chạy đến cửa chính Chu gia.

Âu Dương Tu nguyện ý giúp hắn thì đã thành quan chủ khảo, đã bị cách ly rồi. Cho dù không bị cách ly Phạm Ninh cũng không thể không biết xấu hổ mà mang phiền toái cho Âu Dương Tu.

Mặt khác, còn có Bao Chửng có thể hỗ trợ, nhưng Phạm Ninh biết tháng sau Bao Chửng mới được điều trở lại kinh thành, cụ thể làm bên nào ở kinh thành hắn không biết, cũng không biết nhà ở đâu.

Lúc này cứu binh như cứu hỏa, hắn chỉ có thể tìm Chu Bội.

Phạm Ninh chạy lên bậc thang chắp tay nói với người gác cổng:

- Ngươi thay ta bẩm báo với tiểu chủ nhân Chu Bội, nói Phạm Ninh có việc gấp tìm nàng.

Người gác cổng cười nói:

- Ta biết Phạm tiểu quan nhân, nhưng thật xin lỗi, tiểu chủ nhân nhà ta đi ra ngoài từ sáng sớm.

Phạm Ninh ngẩn ra, vội gấp giọng hỏi:

- Nàng đi đâu?

Người gác cổng lắc đầu:

- Tiểu chủ nhân đi đâu ta thật sự không biết, nhưng nàng đi cùng cha mẹ, tiểu quan nhân hôm khác lại đến đi.

Trong lòng Phạm Ninh vô cùng thất vọng, đành bước lui lại, không ngờ Chu Bội không có ở nhà. Vậy làm thế nào bây giờ?

Trình Trạch chết sống hắn không quan tâm, hắn chỉ quan tâm Tô Lượng. Nếu chẳng may Tô Lượng bị hủy tư cách thi khoa cử, hắn thật không biết nói thế nào với cha mẹ Tô Lượng?

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng không có kế sách gì. Trong lúc này, Phạm Ninh vô cùng lo lắng.

Đúng lúc này, đột nhiên có âm thanh phía sau truyền đến:

- Là Phạm thiếu lang sao?

Phạm Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Chu Nguyên Phong từ trong phủ đi ra.

Phạm Ninh có loại cảm giác kích động như tìm được đường sống trong cõi chết.

Bình Luận (0)
Comment