Hắn vội tiến lên thi lễ:
- Lão gia tử, cháu đến cầu xin ngài giúp đỡ.
Chu Nguyên Phong khẽ cười nói:
- Chúng ta hai năm rồi không gặp, gặp một cái ngươi lại bắt ta hỗ trợ?
Phạm Ninh chắp tay nói:
- Chuyện vô cùng cấp bách, dù thế nào thì ông giúp cháu trước đi, qua chuyện này cháu mời ông uống rượu.
Chu Nguyên Phong thấy Phạm Ninh gấp đến toát mồ hôi hột, xem ra hắn thật sự có chuyện gấp. Chu Nguyên Phong liền cười nói:
- Cháu nói đi, cần ta giúp gì?
- Là thế này ạ, sáng sớm hôm nay cháu cùng một người bạn đến kỹ quán chuộc người....
Phạm Ninh liền kể lại tỉ mỉ quá trình hắn và Tô Lượng đến kỹ quán chuộc Trình Trạch cho Chu Nguyên Phong nghe.
Chu Nguyên Phong hứng thú, không nhịn được bật cười:
- Tâm địa các cháu tốt, đáng tiếc quá xui xẻo, đúng lúc gặp Lễ Bộ đến kỹ quán. Cháu lại may mắn trốn thoát, còn vị bằng hữu kia của cháu lại không may mắn như thế.
- Vấn đề là cậu ta mới mười hai tuổi, qua năm mới mười ba làm gì có chuyện đến kỹ quán tìm nữ nhân?
Phạm Ninh ức chế tức giận nói.
Chu Nguyên Phong lắc đầu nói:
- Lễ Bộ quan liêu chưa bao giờ quản cháu bao nhiêu tuổi, chỉ cần đến kỹ quán sẽ bị bắt. Tội trạng như đến kỹ viện chơi gái vậy, hủy bỏ tư cách khoa cử, đây là phương thức xử lý nhất quán, khắt khe như thế.
Phạm Ninh nén giận nói:
- Hiện tại dù có thế nào, cháu cũng muốn cứu bạn cháu ra, khẩn cầu ông giúp đỡ một chút.
Chu Nguyên Phong nhìn sắc trời, hiện đúng giữa trưa, liền gật đầu nói:
- Đúng giờ ăn cơm, thực sự vận khí của cháu cũng tốt.
...
Tô Lượng bị mang về phủ Khai Phong, đều giống như những sĩ tử khác, tất cả mọi người đều ngồi xổm trong đại viện ở phủ, đợi chờ xử trí.
Xử trí chính là làm rõ thân phận, đăng ký ghi tên, sau đó mọi người có thể trở về đợi thông báo cuối cùng của Lễ Bộ.
Tuy nhiên, giờ đúng thời gian ăn trưa, quan viên đều ăn cơm nghỉ ngơi. Trước tiên để thời gian này cho đám sĩ tử hối hận, buổi chiều mới ghi danh sách.
Đương nhiên, căn cứ vào thí sinh vi phạm quy định mà ghi chép xử trí, nhóm người này chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Đại đa số những sĩ tử này đều hiểu được, có sĩ tử ngồi chồm hổm trên mặt đất gào khóc, có người đứng dựa vào tường hối hận vạn phần.
Cũng có một bộ phận sĩ tử không ôm chí lớn, triều đình có xử phạt đình chỉ tư cách thi Tỉnh, cũng không đoạt đi danh hiệu cử nhân của bọn họ. Dù sao bọn họ cũng không đậu tiến sĩ, có danh hiệu cử nhân cũng đủ hài lòng rồi.
Ví như Trình Trạch là đại biểu điển hình cho loại người này. Gã chỉ đến kinh thành vui đùa, căn bản không nghĩ đến bản thân có thể thi đậu tiến sĩ.
Tuy nhiên Trình Trạch vẫn có chút hổ thẹn với Tô Lượng, Tô Lượng là đến chuộc y, cuối cùng lại ảnh hưởng đến Tô Lượng. Y thật không biết an ủi người em rể tương lai này thế nào.
Tô Lượng ngồi xổm ở góc tường, nghẹn ngào không tiếng động. Y lệ rơi đầy mặt, nghĩ đến tiền đồ của bản thân cứ thế bị hủy, y không nhịn được đau buồn, lại một lần nữa khóc như mưa.
Lúc này, một gã nha dịch bước nhanh đến sau Tô Lượng, vỗ vai y.
Tô Lượng quay đầu, thấy phía sau là một nha dịch y hơi bất ngờ.
- Ngươi ghi danh thi đồng tử, tên Tô Lượng có phải không?
- Đúng vậy.
Nha dịch vẫy tay với y một cái nói:
- Ngươi đi theo ta.
Mặt Tô Lượng có chút hồ đồ, mơ hồ đứng lên, theo nhà dịch đi đến một cửa nhỏ.
Đa số mọi người không chú ý đến cảnh tượng này, Trình Trạch lại ngây ngẩn cả người, ánh mắt trông mong nhìn Tô Lượng đi theo nha dịch vào phòng.
Tô Lượng đi vào cửa nhỏ, đây là một gian phòng nha dịch, còn có một cánh cửa nối thẳng ra bên ngoài cửa phủ, nha dịch mở cửa nhìn Tô Lượng nói:
- Ngươi đi nhanh đi.
Tô Lượng ngây ngẩn cả người, sau một lúc lắp bắp nói:
- Ta có thể... Đi sao?
- Nói nhảm, có người bảo vệ ngươi, đi nhanh lên, nếu quan viên quay lại, ngươi không đi được.
Trong lòng Tô Lượng vô cùng kích động, y vội vàng thi lễ với nha dịch, hấp tấp đi ra khỏi cửa
Ra khỏi phủ Khai Phong, Tô Lượng cảm thấy bản thân như nằm mơ, y vui mừng phát khóc.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến âm thanh trêu đùa của Phạm Ninh:
- Bên trong huynh có bị ăn roi không?
Tô Lượng thấy Phạm Ninh, hít mũi nghẹn ngào, tiến lên ôm Phạm Ninh thật chặt, khóc òa lên.
- Thực hết chịu nổi.
Phạm Ninh ghê tởm đẩy Tô Lượng ra nói:
- Đừng như vậy, ta không thích bị nam nhân ôm, đi thôi. Chúng ta đi uống rượu giải xui.
- Phạm Ninh, ta thực không sao chứ?
Tô Lượng lau nước mắt hỏi.
- Bên trong huynh đã đăng ký chưa? Quan viên biết huynh tên gọi là Tô Lượng không?
Phạm Ninh cười hỏi.
Tô Lượng lắc đầu:
- Còn chưa đăng ký.
- Vậy không phải là được rồi sao?
Phạm Ninh cười vỗ vai y nói:
- Đi thôi, Chu lão gia tử phải bỏ ra một số tiền lớn mới chuộc được huynh ra đó. Đến đó phải kính ông ấy một chén mới được.
- Ai là Chu lão gia tử?
- Tam tổ phụ của Chu Bội, trước kia cùng ta làm ra loại rượu mới.
- Ta biết rồi, ông ấy ở đâu? Ta phải cảm ơn ông ấy mới được.
Phạm Ninh dẫn theo Tô Lượng lên xe ngựa, Tô Lượng thấy một ông lão tóc bạc trắng, y liền cúi đầu bái:
- Vãn bối cảm tạ tiền bối đã cứu giúp.
Chu Nguyên Phong cười ha hả:
- Ân tình này ngươi nợ Phạm Ninh, ngươi không cần cảm ơn ta.
Phạm Ninh gãi đầu:
- Ông à, ông có ý gì thế? Như thế cháu lại nợ ông một ân tình lớn rồi?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Chu Nguyên Phong cười tủm tỉm nhìn Phạm Ninh:
- Tên tiểu tử kia, ngươi muốn qua cầu rút ván sao?
Phạm Ninh bất đắc dĩ nói:
- Vãn bối không dám, trước chúng ta đi ăn trưa đã, vãn bối sẽ kính ông mấy chén.
Cùng Chu Nguyên Phong ăn cơm trưa, đương nhiên là đến Chu Lầu.
Chu Lầu là một trong mười quán rượu lớn nhất kinh thành. Ở kinh thành có bảy chi nhánh, khoảng cách từ phủ Khai Phong đến chi nhánh gần nhất là ở nơi đối diện Chùa Hưng Quốc.
Đây là nơi tập trung các quan lại triều đình, giống như phủ Khai Phong, Ngự Sử Đài, Thái Thường Tự. Khách quán rượu chủ yếu là quan nhân.
Lão đông chủ đến, chưởng quỹ nhiệt tình dẫn lão đông chủ đến một gian phòng lầu ba gần cửa sổ.
Đúng vào thời gian ăn cơm trưa nên lầu một và lầu hai khách quan ngồi đầy. Chu Nguyên Phong không ngừng chào hỏi, Phạm Ninh, Tô Lượng đi lên lầu ba trước.
Nhân cơ hội này Tô Lượng hỏi nhỏ Phạm Ninh:
- Sao không cứu luôn Trình Trạch ra?
- Cứu y làm gì?
- Y hại huynh còn chưa đủ thảm sao?
Tô Lượng không dám lên tiếng nữa, Phạm Ninh lại hỏi:
- Ta có vào kỹ quán tìm huynh, nhưng không thấy huynh đi ra?
Tô Lượng xấu hổ nói:
- Ta muốn rời đi nhưng Trình béo nói trốn đi tốt hơn, ta thấy cũng có đạo lý, liền trốn dưới giường, kết quả bị kỹ quán tố giác.
- Vậy là đúng rồi, kỹ quán đắc tội với hai khách nhân không ảnh hưởng gì, nhưng đắc tội với quan phủ hậu quả nghiêm trọng vô cùng, cho nên trốn đi cũng vô dụng.
- Vậy sao huynh thoát được, không phải huynh cũng đi vào sao?
Phạm Ninh thản nhiên cười nói:
- Huynh ra giá cao mua trang phục của một tên tiểu tư ở kỹ quán, mặc đồ người hầu tự do đi ra.