Tô Lượng vỗ trán một cái nói:
- Biện pháp này hay thế, sao ta không nghĩ ra chứ?
- Nghĩ đến biện pháp gì?
Chu Nguyên Phong cười tủm tỉm đi đến.
Phạm Ninh cười nói:
- Vừa rồi cháu nói với Tô Lượng, cháu giả trang người hầu rồi đi ra, Tô Lượng liền nói huynh ấy không nghĩ đến biện pháp này.
Chu Nguyên Phong cười nói:
- Biện pháp này còn chưa đủ tốt, cháu nói cháu là cháu trai của Trương Nghiêu Tá, ta cam đoan bọn họ cung kính đưa cháu ra ngoài.
- Nếu chẳng may Lễ Bộ thẩm tra đối chiếu thì làm sao?
Tô Lượng gãi đầu hỏi.
Chu Nguyên Phong cười lạnh nói:
- Loại chuyện này Lễ Bộ dám thẩm tra đối chiếu sao?
Phạm Ninh thầm khen:
- Đúng là gừng càng già càng cay.
Chu Nguyên Phong cười nói:
- Tuy nhiên vẫn phải xem người các ngươi nói là ai, nếu gặp Bao Chửng, cho dù có giả mạo cha của Trương Nghiêu Tá cũng vô dụng.
Ba người ngồi xuống, rượu và thức ăn nhanh chóng được mang lên.
- Không cho các ngươi uống rượu trắng, các ngươi hãy nếm thử rượu Ngọc Tương nổi tiếng của Chu Lầu xem.
Phạm Ninh nhìn vào rượu trong chén, rượu mát lạnh quả nhiên là rượu tốt nhất. Hắn nếm thử, tuy rằng độ rất thấp nhưng vị ngọt kéo dài, trong rượu có mùi vị thơm ngát.
- Rượu ngon.
Ngay cả người không thường uống rượu như Phạm Ninh cũng khen ngợi. Hắn uống một hơi cạn sạch, vẫn chưa thỏa mãn khen:
- Quả nhiên rượu ngon.
- Không tồi chứ!
Chu Nguyên Phong cười ha hả lại rót cho hắn một ly đầy.
Tô Lượng cầm lấy bầu rượu rót đầy cho Chu Nguyên Phong.
Tô Lượng cầm chén đứng lên:
- Chu đại quan nhân giúp đỡ vãn vối thoát khỏi tình cảnh khó khăn, vãn bối ghi tạc trong lòng. Sau này vãn bối công thành, chắn chắn hậu báo, chén rượu này cháu mời đại quan nhân.
Tô Lượng giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Chu Nguyên Phong cũng nâng chén chỉ uống nửa chén, ông giơ ngón tay cái khen:
- Tô thiếu lang là người có tình có nghĩa, hôm nay chúng ta xem như có duyên gặp gỡ.
Phạm Ninh bên cạnh cười nói:
- Nếu ông đã cùng Tô thiếu lang kết thiện duyên, ân tình này không nên ghi tạc trên đầu cháu à nha.
- Tên tiểu tử thối này, cố học như Tô thiếu lang đi, có tình có nghĩa, không giống ngươi, lúc nào cũng sợ bản thân thiệt thòi.
- Cháu đùa một chút thôi.
Phạm Ninh nâng chén lên hỏi:
- Cháu nghe Chu Bội nói việc tiết lộ cách pha chế, ông đã tra ra ai làm chưa?
Chu Nguyên Phong thở dài:
- Cá nhân ông cảm giác đó là Phàn Lâu, nơi đó là nơi đầu tiên cho ra rượu trắng. Những quán khác so với nơi này chậm hơn một tháng. Chỉ có điều Phàn Lâu thuộc Sài gia, thật sự không thể trêu vào, chỉ có thể ngậm ngùi chịu thiệt, cũng do ta sơ suất.
- Hiện tại rượu trắng Chu Lầu bán thế nào?
- Chỉ bình thường, hiện tại ở kinh thành xếp thứ năm. Vốn đứng thứ nhất nhì, sự việc xảy ra nên không còn như trước. Phàn Lâu, Phan Lầu, Thì Lâu, Dương Lâu bốn quán rượu này lúc này cũng đứng trước chúng ta.
- Tuy nhiên đèn cồn không tệ lắm, lợi nhuận cao.
Chu Nguyên Phong cười nói.
Phạm Ninh trầm tư một chút lại nói:
- Không biết Chu gia có quán buôn bán mỹ phẩm nào chưa?
- Có một quán, son Chu thị, không mở lớn, hiện tại chỉ làm túi thơm linh tinh, đây là khâu yếu phẩm nhất của sản nghiệp Chu gia.
Trong lòng Chu Nguyên Phong khẽ động:
- Cháu có ý kiến gì sao?
Phạm Ninh cười cười nói:
- Kỳ thật phương pháp chưng cất rượu trắng cũng giống như phương pháp chế biến nước hoa, ông không nghĩ đến sao?
- Cháu nói cụ thể một chút đi.
Chu Nguyên Phong hứng thú, vội hỏi.
- Thật ra rất đơn giản, nước hoa không đủ độ đậm đặc sẽ không thơm lâu, nguyên nhân bên trong có quá nhiều nước. Dùng phương pháp chưng cách thủy như dùng để nấu rượu, càng keo nước hoa càng tinh khiết. Những nước hoa nổi tiếng đều dùng cách này chế tạo ra, ông cứ làm vài lần nhất định sẽ thành công.
Chu Nguyên Phong mừng rỡ, ông thực sự không nghĩ tới, phương pháp chưng cất rượu này cũng có thể chế tạo ra nước hoa.
- Được, trở về ta làm thử vài lần, nào, chúng ta lại uống một chén.
.....
Ba người dùng cơm trưa ước chừng khoảng một canh giờ, Tô Lượng uống say mềm, hai tiểu nhị đỡ y ra xe.
Chu Nguyên Phong cũng uống khá nhiều, ông phải vịn bờ vai Phạm Ninh để đi tới chỗ xe ngựa.
- Tên tiểu tử thối này, một chút cảm giác nguy hiểm cũng không có. Cháu có biết hôm nay Chu Bội đi đâu không? Cha mẹ nó trên danh nghĩa là dẫn nó đến Liễu gia làm khách, nhưng thực tế là đi xem mắt. Liễu gia Ngô Giang, đại gia tộc này mà kết thông gia cùng đại gia tộc Chu gia, ngươi không nắm chặt, làm không tốt Chu Bội sẽ gả đến Liễu gia.
- Ông à, ông uống nhiều quá rồi.
- Ai nói ta uống nhiều, ta chỉ muốn nói thật cho cháu biết thôi. Liễu gia đã sớm xem trọng Chu Bội, tên đứng thứ hai thi đồng tử Bình Giang Phủ kia hẳn cháu biết, Liễu Nhiên. Nhị ca ta xem trọng nó, huynh ấy ở sau lưng thúc đẩy hôn sự này, tiểu tử ngươi phải cố gắng mà cạnh tranh đi chứ!
Chu Nguyên Phong cảm giác say không chịu nổi, gục xuống bàn nằm, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Lúc này, chưởng quỹ tiến lên nói với Phạm Ninh:
- Tiểu quan nhân, mời lên xe ngựa đi, xe ngựa đưa cậu và bạn học trở về.
- Đa tạ.
Mặc dù Phạm Ninh cũng uống không ít, bước chân cũng không vững, nhưng đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo. Hắn xoay người rời khỏi quán rượu, nhanh chóng lên xe ngựa.
Xe ngựa rời đi, hướng về cửa Cựu Tào mà chạy, trong xe Tô Lượng đang ngủ say.
Phạm Ninh chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu quanh quẩn lời nói cuối cùng của Chu Nguyên Phong.
"Cha mẹ nó danh nghĩa là dẫn nó đến Liễu gia làm khách, nhưng thực tế là đi xem mắt."
Chẳng lẽ hôm nay không gặp được Chu Bội, là do nàng đi.....
Trong lòng Phạm Ninh cảm thấy không thoải mái, không ngờ Chu Bội đi xem mắt, nàng tự nguyện sao?
"Liễu gia Ngô Giang, đại gia tộc này mà kết thông gia cùng đại gia tộc Chu gia, ngươi không nắm chặt, làm không tốt Chu Bội sẽ gả đến Liễu gia".
Phạm Ninh lắc đầu, không muốn nghĩ đến chuyện này. Chuyện Chu Bội đi xem mắt cũng tốt, lập gia đình cũng tốt, có quan hệ gì đến hắn đâu?
Nàng phải có đường đời của riêng nàng, có quyền lựa chọn hạnh phúc của nàng, hắn cần gì phải quản nhiều như vậy chứ?
Mặc dù Phạm Ninh ra sức thuyết phục bản thân, nhưng trong lòng hắn vẫn suy nghĩ lung tung, tâm phiền ý loạn, hơn nữa cảm giác say lại đến, hắn càng thêm khó chịu.
Hắn cảm thấy như có một cái gì đó đè nặng trên ngực, hận không thể đưa tay mà đẩy nó ra.
Lại hận không thể mở cửa sổ la lớn, giải phóng buồn bực tích tụ trong lòng.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Phạm Ninh nhảy xuống, chạy đến góc tường nôn mửa kịch liệt.
Thật lâu sau, hắn chậm rãi đứng lên, cảm thấy đầu đau đến choáng váng.
Lúc này, Lý Đại Thọ cùng huynh muội Trình thị chạy ra:
- Sư huynh, huynh không sao chứ?
Phạm Ninh khoát tay:
- Ta không sao.
Hắn chỉ chỉ trong xe:
- Tô Lượng say nằm trong xe, các người đỡ huynh ấy ra.
Lý Đại Thọ và Trình Trạch nhanh chóng đỡ Tô Lượng say mềm vào viện tử.
Phạm Ninh vịn tường chậm rãi đi về phòng hắn.
Ánh mắt Trình Trạch phức tạp nhìn Phạm Ninh, y muốn nói gì đó lại thôi, chỉ thở dài nhìn Tô Lượng rồi đi vào phòng.
Phạm Ninh trở lại gian phòng của mình, nằm xuống giường liền ngủ say.