Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 289 - Chương 288

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 288
 

Liễu gia ở phường Xuân Huệ ngoại thành, vùng này thuộc nhà giàu nhất kinh thành, cảnh vật ưu nhã, cây cao bóng cả. Rất nhiều quan viên và những người giàu có tập trung khu này.

Tòa phủ Liễu gia ước chừng mười lăm mẫu, chính xác mà nói là nơi ở riêng của Liễu Vân. Với bổng lộc của Liễu Vân thì không mua nổi tòa nhà trong kinh thành, nhưng dựa vào tiền tài gia tộc, khả năng mua tòa nhà này dễ như trở bàn tay.

Liễu Vân ước chừng hơn bốn mươi tuổi, ông ta là con thứ của Liễu Thái Gia. Ông có hai trai hai gái, con cả đọc sách ở trường Thái Học, con thứ là Liễu Nhiên, y đạt giải nhì trong kì thi Giải đồng tử Bình Giang Phủ.

Liễu gia ở Ngô Giang huyện thuộc nhà quyền quý thứ hai, gần thịnh trạch Chu gia. Hai đại gia tộc làm thông gia nhiều thế hệ, Nhị tỷ Liễu Hoa của Liễu Vân gả cho con trai của Chu Nguyên Tuấn.

Con gái Chu gia cũng có một người gả vào Liễu gia.

Con đời thứ ba hai nhà Chu, Liễu lớn lên, dần dần cũng nhắc đến việc kết nối thông gia.

Trên thực tế đã có quan hệ thông gia, chất nữ của Liễu Vân cùng cháu ruột của Chu Nguyên Tuấn là Chu An đã định hôn sự rồi.

Thần đồng đời thứ ba Liễu gia là Liễu Nhiên cũng dần trưởng thành, Liễu gia nhìn trúng đến người Chu Bội.

Thứ nhất vì Chu Bội có địa vị ở Chu gia rất cao, là con gái của Chu Hiếu Vân, cháu gái Chu Nguyên Phủ. Tuy nằng bị gọi là tiểu thất nương nhưng thực tế nàng là cháu gái đích tôn duy nhất của Chu gia.

Phương diện khác, hình dáng Chu Bội xinh đẹp, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, xứng đôi với Liễu Nhiên, có thể nói là một đôi duyên trời tác hợp.

Nhưng hôn sự của Chu Bội trong Chu gia có nhiều ý kiến khác nhau.

Chu Nguyên Tuấn một lòng muốn củng cố liên minh hai nhà Chu Liễu, hơn nữa bản thân ông ta cực kỳ thích Liễu Nhiên, nên ông cực lực thúc đẩy hôn sự này.

Còn Chu Nguyên Phong thì cho rằng Chu gia phải nhìn xa một chút, không cần phải nhìn chằm chằm vào Liễu gia. Đối với cháu gái duy nhất của mình, đương nhiên ông không tùy tiện hứa gả.

Người Chu Nguyên Phong xem trọng là Phạm Ninh, tuy nhiên Phạm Ninh đi xa thế nào Chu Nguyên Phong còn đang quan sát. Cũng may hiện tại Phạm Ninh còn trẻ, cháu gái Chu Bội của mình cũng trẻ, cho nên có nhiều thời gian.

Nói về hôn nhân của cháu gái, ý tưởng của Chu Nguyên Phong và Chu Nguyên Tuấn khác nhau.

Chu Nguyên Tuấn muốn qua mặt huynh trưởng Chu Nguyên Phủ, đốc thúc Chu Hiếu Vân, phụ thân Chu Bội để làm chủ cửa hôn sự này.

Hôm nay Liễu gia mời khách không phải là đính hôn, mà cũng dựa vào nó đốc thúc tình cảm hai đứa nhỏ. Dưới sự đốc thúc của Liễu gia và Chu Nguyên Tuấn, nếu bản thân Chu Bội nguyện ý gả cho Liễu Nhiên thì Chu Nguyên Phong phản đối cũng vô dụng.

Trong hậu viện Liễu gia, ba người Chu Nguyên Tuấn, Liễu Vân và Chu Hiếu Vân ngồi trước bàn nhỏ. Một trà kỹ đang pha trà cho bọn họ.

Ba người đều mặc áo khoát lông thú, đầu đội mũ sa, thoạt nhìn ung dung quý phái, Liễu Vân uống một ngụm trà kinh ngạc hỏi:

- Theo như lời thúc nói, lão tổ tông đời trước có lưu lại lời trăn trối để Chu Bội tự tìm vị hôn phu ư?

Chu Nguyên Tuấn gật đầu:

- Đúng là có việc này, tuy nhiên đây không tính là lời trăn trối, chỉ xem là lời an ủi chắt gái mà thôi..... Ta cảm thấy hôn sự của con cái cần phải do cha mẹ làm chủ, Hiếu Vân, ta nói không sai chứ?

Chu Nguyên Tuấn hàm ý nói với Chu Hiếu Vân, phải kiên cường một chút, con gái y gả cho ai thì phải do phụ thân là y làm chủ, không phải việc gì cũng nghe lời cha y.

Chu Hiếu Vân cười khổ, Nhị thúc nói thì dễ lắm, bảo y đối nghịch với cha mình, làm sao có thể chứ?

Y đành khéo léo nói:

- Chủ yếu từ nhỏ Bội nhi do tổ phụ nuôi lớn, việc chung thân đại sự của Bội nhi người có quyền nhất vẫn là tổ phụ. Cháu cũng cảm thấy điều quan trọng là ở Bội nhi mà thôi. Nếu lão thái thái có nói gì mà Bội nhi nguyện ý, tổ phụ con bé cũng không thể phản đối được.

Chu Nguyên Tuấn bất mãn nói:

- Hiếu Vân, làm cha không thể như vậy.

- Nhị thúc, quan trọng hiện giờ Bội nhi còn nhỏ, nói về hôn nhân của Bội nhi hình như còn hơi sớm.

Liễu Vân thấy chú cháu bắt đầu tranh luận, đành vội giải hòa:

- Thế thúc, Hiếu Vân nói cũng có đạo lý, Bội nhi bây giờ còn trẻ, chưa đúng thời điểm để nói đến hôn nhân. Cháu cảm thấy điều quan trọng là tạo cơ hội để hai đứa thường xuyên gặp gỡ, bồi dưỡng tình cảm lẫn nhau. Giống như Hiếu Vân vừa nói đấy, chỉ cần Bội nhi thích là được, tổ phụ con bé cũng không thể ngăn cản.

Sắc mặt Chu Nguyên Tuấn có chút hòa hoãn nhìn Liễu Vân nói:

- Khoa thi còn một tháng nữa, đầu tiên để chúng thi đậu khoa cử đã. Sau đó người làm cha mẹ các ngươi tạo nhiều cơ hội để hai đứa nó gặp nhau, để chúng tự nhiên phát triển.

Chu Hiếu Vân gật đầu đồng ý:

- Tiểu chất sẽ cố hết sức.

.....

Chu Bội cũng không biết mục đích thật của cha mẹ nàng khi dẫn nàng đến Liễu phủ. Nàng cứ tưởng đến để chúc mừng năm mới các bậc trưởng bối.

Đây cũng là truyền thống, năm mới phải cúng ông bà, phải đoàn tụ gia tộc. Cho nên bình thường trước năm mới sẽ đến chúc tết.

Chu Bội vốn ở cùng mẹ nàng, nhưng Vương thị đã tạo cơ hội cho Liễu Nhiên, bà lấy cớ buồn ngủ, ngủ thiếp đi một lát. Cho nên chỉ còn lại Chu Bội và Liễu Nhiên.

Liễu Nhiên nhân cơ hội không ngừng nịnh nọt Chu Bội.

Y lấy nghiên mực ra, đặt trên bàn cười:

- A Bội, để ta kiểm tra nhãn lực của nàng, nghiên mực này nàng biết lai lịch không?

Chu Bội trầm mặt xuống lạnh lùng nói:

- Liễu nha nội, A Bội là từ để ông nội cùng bà cố ta gọi ta, tốt nhất ngươi đừng gọi.

Liễu Nhiên xấu hổ, đành sửa lại:

- Thật ngại quá, Chu cô nương là ta đường đột.

Chu Bội liếc nhìn nghiên mực, lắc đầu nói:

- Ta đối với nghiên mực không có hứng thú, trước mặt ta ngươi khoe khoang tài học, thật sự không có ý nghĩa gì.

- Chu cô nương quá khiêm nhường thôi, đây thật ra là một nghiên mực trừng nê, là vật ta rất thích. Ta tặng Chu cô nương trong lễ mừng năm mới. Hy vọng Chu cô nương có thể thích.

- Thật sao?

Chu Bội cười nói:

- Ta có thể tặng cho người khác không. Ta cũng có một bằng hữu rất thích nghiên mực, loại nghiên mực trừng nê này tặng hắn, sẽ có ý nghĩa hơn.

Không biết tại sao Liễu Nhiên lại nghĩ đến Phạm Ninh, Chu Bội không phải muốn đưa cho Phạm Ninh đó chứ?

Trong lòng gã thêm căm tức, cao giọng nói:

- Chu cô nương, đây là vật ta thích, hy vọng Chu cô nương có thể đặt trên bàn sách của mình, lúc nào cũng có thể nhìn thấy.

Chu Bội lắc đầu:

- Trên bàn của ta đã có khối nghiên mực mười văn tiền cùng chén trà năm văn tiền. Chính yếu do tính tình ta hơi bạo lực, bực mình là đập phá, cho nên thứ đáng giá không dám đặt trên bàn sách.

- Nghiên mực này đặt trong rương cũng tốt.

Chu Bội nghiêng đầu nhìn y một lúc, kỳ quái hỏi:

- Ngươi đem nghiên mực này tặng ta, là trở thành đồ của ta, ta muốn thế nào thì làm thế đó. Đương nhiên chuyện gì ta quyết định là chuyện của ta, ta có tặng nó cho ai cũng là chuyện của ta, không đến phiên ngươi can thiệp. Nếu ngươi cứ tạm thời muốn để nó trong thư phòng của ta, thì không cần làm bộ làm tịch, chỉ nói cho ta mượn chơi vài ngày là được.

Bình Luận (0)
Comment