Liễu Nhiên bị nói đến cứng họng, y hơi hối hận, có lẽ nghiên mực quý báu của y không nên đưa cho Chu Bội. Hoặc cũng có thể nói, hiện giờ không đúng thời điểm để tặng. Đợi đến khi mối quan hệ khăng khít một chút, nàng có hảo cảm với y một chút rồi mới tặng cho nàng, như thế có hiệu quả hơn.
Nhưng lời y đã nói ra làm thế nào đổi lại được?
- Đây là vật ta rất thích, vì biểu đạt tâm ý mới tặng cho Chu cô nương. Chu cô nương lại tặng nó cho người khác, lòng ta nhất định sẽ khó chịu. Nếu Chu cô nương không thích nghiên mực, ta có thể tặng cho nàng vật nàng thích.
- Hay là thôi đi.
Chu Bội mang nghiên mực trả lại cho y, quả quyết cự tuyệt:
- Ta không có thói quen nhận quà người khác tặng. Vì không muốn để Liễu nha nội khó chịu trong lòng, nghiên mực này ngươi hãy lấy lại đi.
Chu Bội đứng lên nói:
- Thân thể ta không thoải mái, ta phải về rồi, nói với cha mẹ ta là ta đi trước.
Liễu Nhiên nóng nảy nói:
- Chu cô nương hãy ở lại thêm chút, sau khi ăn tối rồi hãy đi, đợi lệnh tôn, lệnh đường cùng trở về.
Chu Bội không thèm để ý đến y, trực tiếp đi khỏi phòng, nhìn Kiếm Mai Tử đứng ở viện chủ nói:
- Kiếm tỷ, chúng ta đi.
- Không đợi phu nhân cùng đi sao?
- Trong người ta không thoải mái, ta đi trước.
Kiếm Mai Tử gật đầu:
- Vậy thì đi thôi.
Liễu Nhiên cấp bách vội hô lớn:
- Chu cô nương xin dừng bước, để ta bẩm báo phụ thân cô nương, cô nương đi cũng không muộn.
Chu Bội quay đầu lại lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn cha ta giữ ta lại à, ta nói không sai chứ?
Trong lòng nàng khó chịu, ngẩng đầu đi ra ngoài.
Lòng Liễu Nhiên nóng như lửa đốt, y vội chạy đến bẩm báo với Chu Nguyên Tuấn. Y đến phía sân sau đúng lúc gặp Chu Nguyên Tuấn, Liễu Nhiên gấp giọng nói:
- Đại quan nhân, Chu cô nương đi rồi.
- Cái gì?
Mặt Chu Nguyên Tuấn trầm xuống:
- Chuyện khi nào?
- Mới vừa rồi.
- Thật vô dụng, ngay cả một cô bé cũng không giữ được.
Chu Nguyên Tuấn trừng mắt nhìn Liễu Nhiên, nhanh chóng đi ra phía cổng chính. Trong lòng ông ta khá tức giận, Chu Bội thật không hiểu chuyện, nói đi là đi, không coi chủ nhân nơi này ra gì.
Chu Bội lên xe ngựa, phân phó phu xe nói:
- Trở về phủ!
Xe ngựa đi không được mấy bước, Chu Nguyên Tuấn đi nhanh ra, cao giọng hô:
- Chờ đã!
Phu xe vội vàng ghìm ngựa lại, Chu Nguyên Tuấn đi lên trước bất mãn nói:
- Bội nhi, sao cháu cứ nói đi là đi luôn vậy hả?
Chu Bội kéo màn che nói:
- Hồi bẩm nhị tổ phụ, thân thể ta không được thoải mái, muốn về nhà nghỉ ngơi!
- Ở nơi này cũng có thể nghỉ ngơi, tại sao phải đi về nghỉ?
Chu Bội lắc đầu.
- Ta làm sao có thể nằm ở trên giường của người khác nghỉ ngơi?
- Ngươi đứa nhỏ này!
Chu Nguyên Tuấn căm tức.
- Cháu ăn nói kiểu gì vậy? Cái gì gọi là nằm trên giường người khác nghỉ ngơi, Liễu gia có phòng cho khách, cháu ở trong khách phòng nghỉ ngơi, không phải tốt rồi sao?
- Nhị tổ phụ, tại sao nhất định ta phải nghỉ ngơi ở Liễu gia, ta về nhà không được sao?
Lời nói Chu Bội trở nên sắc bén.
- Làm thế là không lễ phép với người ta, cháu hiểu không?
- Đường đường Liễu gia sẽ so đo với trẻ con sao? Nếu như ta đi mà làm Chu gia đắc tội Liễu gia, vậy Liễu gia cũng quá không xem cha mẹ ta ra gì!
Chu Nguyên Tuấn bị miệng mồm lanh lợi của Chu Bội phản bác tới á khẩu không trả lời được, ông chỉ đành nén giận thấp giọng nói:
- Hôm nay là cháu tới xem mắt, cháu mới là nhân vật quan trọng, giờ ăn tối, cháu còn phải mời rượu trưởng bối Liễu gia, cho nên cháu không thể đi.
- Cái gì?
Chu Bội nhất thời thốt lên giận dữ.
- Muốn ta tới coi mắt, chuyện quan trọng như vậy lại không nói với ta, gạt ta tới đây, các người có từng hỏi ta không? Có suy nghĩ tới cảm nhận của ta không?
- Bội nhi, loại chuyện này cha mẹ làm chủ là được, cháu chỉ cần nghe theo cha mẹ an bài, chuyện khác cháu không cần biết.
Mắt Chu Bội đỏ lên.
- Đã như vậy, các người làm chủ là được, để cho ta tới làm gì? Ta cần phải tới sao?
Ngay sau đó nàng phân phó:
- Chạy, hồi phủ!
Phu xe ngựa cũng không dám chạy, Chu Bội tức giận, từ bên kia đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe ngựa nói:
- Kiếm tỷ, chúng ta đi.
- Cháu đứng lại cho ta!
Chu Nguyên Tuấn nổi giận gầm lên một tiếng.
Chu Bội không để ý tới ông ta, sải bước đi về phía trước, Chu Nguyên Tuấn giận dữ, xông lên trước đưa tay muốn bắt Chu Bội, Kiếm Mai Tử liền đẩy ông ta ra.
- Ngươi! Ngươi lại dám đẩy ta? Ngươi thật là to gan.
Chu Nguyên Tuấn nổi trận lôi đình, nổi giận mà vung tay về phía Kiếm Mai Tử.
Kiếm Mai Tử lạnh lùng nói:
- Đại lão gia từng nói với ta, bao gồm cả ông, bất kỳ ai cũng không thể ép buộc tiểu nương tử, đây là trách nhiệm của ta.
- Ta là tổ phụ của nó.
- Trong mệnh lệnh của đại lão gia không có ngoại lệ, ông muốn có đặc quyền, đi nói với đại lão gia.
Nói xong nàng ta xoay người đi theo Chu Bội bước nhanh rời đi.
Kiếm Mai Tử đẩy một cái, Chu Nguyên Tuấn chỉ cảm thấy mơ hồ cánh tay bị đau, lửa giận trong lòng có cao tới vạn trượng cũng không dám đuổi theo, chỉ đành trơ mắt nhìn Chu Bội đi xa.
Lúc này, Chu Hiếu Vân cùng Vương thị nghe tin đuổi tới bên ngoài, Chu Hiếu Vân tiến lên hỏi:
- Nhị thúc, đã xảy ra chuyện gì?
Chu Nguyên Tuấn tràn đầy lửa giận, quay đầu tức giận mắng cháu trai một trận:
- Xem đứa con gái tốt mà ngươi sinh ra kìa, căn bản không xem trưởng bối ra gì.
Chu Bội đi rồi, Chu Hiếu Vân cũng không có ở lại dùng cơm tối, không lâu sau liền cáo từ.
Chu Nguyên Tuấn giận đến sắc mặt tái xanh, lại không thể làm gì, chỉ đành an ủi Liễu Vân.
- Trẻ nhỏ còn bồng bột là rất bình thường, cũng may hôn sự đều do phụ mẫu cùng trưởng bối làm chủ, hôn sự của hai hài tử ta đã đáp ứng, ta sẽ từ từ khuyên đại ca, chuyện này không gấp, dù sao bọn chúng tuổi tác còn nhỏ, qua mấy năm bàn lại cũng không muộn.
Liễu Vân vội vàng cười nói:
- Nếu có thế thúc làm chủ, chúng ta an tâm rồi, sau này có cơ hội để cho bọn nhỏ qua lại nhiều, bồi dưỡng tình cảm, qua mấy năm liền nước chảy thành sông thôi.
- Đúng, phải qua lại nhiều, hôm nay chẳng qua là mới bắt đầu, tương lai sau này còn dài.
Trong lòng Chu Nguyên Tuấn thoải mái hơn vài phần, cười nói với Liễu Nhiên đang đứng cạnh:
- Cháu đường đường là nam nhi, lòng dạ phải phóng khoáng, chủ động hơn, da mặt cũng phải dày lên, nhớ lời ta, tinh thành sở chí, kim thạch vi khai*, chỉ cần cháu kiên trì bền bỉ, nó nhất định sẽ bị thành ý của cháu làm cảm động.
* Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai: chân thành cho tới cuối cùng, kiên định ắt có thể mở ra. Ý tứ trong câu là chỉ cần có lòng thành cũng kiên định nhất định có thể khiến Chu Bội mở lòng.
- Nhưng hôm nay nàng…
Liễu Nhiên uể oải nói.
- Hôm nay không liên quan đến cháu, nàng cũng không trở mặt với cháu mà phải không?
Liễu Nhiên liền lắc đầu.
- Không có, Chu cô nương đối với cháu rất khách khí.
- Vậy thì đúng rồi, hôm nay nó mất hứng, chỉ là bởi vì trước đó phụ thân nó không có nói với nó, lòng tự ái của nó bị tổn thương nên mới tức giận với phụ thân, không liên quan gì tới Liễu gia cả.