Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 291 - Chương 290

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 290
 

Giải thích như vậy, trong lòng phụ tử Liễu gia cũng thư thái hơn nhiều, Liễu Vân cười nói:

- Không nghĩ tới Chu Bội tính tình rất cương trực thẳng thắn.

- Nó là bị đại ca ta cưng chiều thành hư, có thói quen muốn làm gì thì làm thế, ở nhà người khác làm khách muốn đi là đi, ai! A Nhiên, sau này cháu phải bao dung nó nhiều.

Liễu Nhiên vội vàng tỏ thái độ.

- Thế thúc tổ yên tâm, cháu nhất định sẽ bách chiết bất nạo*, tin tưởng tinh thành sở chí, kim thạch vi khai.

* Bách chiết bất nạo: trăm lần bẻ cũng không cong, ý chí kiên cường.

Chu Nguyên Tuấn gật đầu tán thưởng.

- Như vậy thì đúng rồi, tiếp theo cháu toàn tâm chuẩn bị thi, tranh thủ thi đậu khoa cử, để cho nó nhìn cháu bằng cặp mắt khác xưa.

Liễu Nhiên yên lặng gật đầu, y nhớ lại lúc ở Ngô Giang, Chu An tự nhủ, thi đậu khoa cử mới có hi vọng, không thi đậu khoa cử hết thảy đều là uổng công.

Tâm trạng Chu Hiếu Vân rất tệ, con gái cư nhiên không chút hiểu chuyện, nhưng nhị thúc cũng có phần quá mạnh mẽ, cần thiết phải so đo với một đứa bé gái thế sao?

Bên trong xe ngựa, Vương thị ở một bên nói bóng gió.

- Chàng dù gì cũng là mệnh quan triều đình, nhị thúc lại không giữ lại chút mặt mũi nào cho chàng, ở trên đường lớn tức giận với chàng, đây không khỏi quá đáng rồi.

Chu Hiếu Vân hừ một tiếng, lại không có phản bác thê tử, biểu hiện như vậy chính là muốn nói trong lòng y cũng bất mãn giống như vậy

Vương thị nhìn trượng phu, lại nói:

- Ta không cảm thấy Liễu Nhiên có tư chất hơn người gì, bàn về tài học, cậu ta cũng chỉ là hạng nhì thi Đồng tử, bất quá cậu ta là con em Liễu gia, nhị thúc một lòng muốn Bội nhi gả cho cậu ta, có suy nghĩ tới cảm nhận của chúng ta không?

Chu Hiếu Vân thở dài.

- Hai nhà Chu Liễu kết thông gia nhiều thế hệ, bản thân Liễu Nhiên cũng không tệ, là một thiếu niên rất ưu tú, cậu ta lại thích Bội nhi, một lòng muốn lấy con bé làm vợ, dù Bội nhi gả cho cậu ta cũng không chê được, những điều này ta cũng có thể chấp nhận, mấu chốt là lão gia tử không đồng ý gả Bội nhi cho Liễu gia, nhị thúc đi khuyên lão gia tử, không thể khuyên được thì lại gõ đầu ta, bắt ta trở mặt với ông cụ, điều này làm cho ta rất khó xử.

- Vậy quan nhân làm sao trả lời nhị thúc?

Vương thị lại hỏi.

Chu Hiếu Vân phiền muộn không vui.

- Ta có thể trả lời thế nào? Ta chỉ có thể nói tuổi tác Bội nhi còn nhỏ, hiện tại nói tới hôn sự còn quá sớm, chờ thêm mấy năm rồi nói sau, ta có thể để cho bọn chúng tiếp xúc nhiều, qua lại nhiều hơn, gia tăng tình cảm, nói không chừng sau này căn bản không cần người lớn bận tâm.

- Ta xem quá sức rồi.

Vương thị lắc đầu.

- Hôm nay ta đặc biệt tạo cơ hội cho bọn chúng trao đổi cảm tình, nhưng không biết tại sao, Liễu Nhiên liền chọc giận Bội nhi, sau đó ta hỏi nô tì mới biết, hình như Liễu Nhiên muốn tặng Bội nhi một nghiên mực, lại sợ Bội nhi đưa nghiên mực cho người khác, vì chuyện này mà hai đứa tranh chấp.

- Ta đã nói Liễu Nhiên này không đủ rộng lượng, ngươi muốn đưa tặng đồ cho con gái lại hạn chế người ta sử dụng, tính cách như thế Bội nhi cũng sẽ không thích.

- Những chuyện này đều không quan trọng, mấu chốt là Liễu Nhiên phải tự mình nỗ lực tranh giành, thi đậu tiến sĩ, có tiền đồ, lão gia tử chưa chắc đã không đồng ý, bản thân cậu ta không có tiền đồ, sợ rằng Liễu gia cũng không tùy tiện mở miệng.

Lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại ở trước cửa phủ, vợ chồng Chu Hiếu Vân vừa xuống xe, Lưu quản gia liền chạy vội ra, khom người nói:

- Khởi bẩm quan nhân, tiểu nương tử thu dọn đồ đạc đi rồi.

Vương thị sửng sốt, vội vàng hỏi:

- Nó đi đâu?

- Hình như tiểu nương tử tới chỗ của tam lão gia.

Vương thị nhất thời nóng nảy, vội hỏi trượng phu.

- Bội nhi đi rồi, phải làm sao bây giờ?

- Nó muốn tới chỗ tam tổ phụ, cứ để cho nó đi đi! Chờ nó bớt giận, qua mấy ngày nữa khuyên nó trở về.

Trong lòng Vương thị rốt cuộc bộc phát bất mãn với Chu Nguyên Tuấn, oán hận nói:

- Sao ông ta không gả cháu gái của mình đi, lại ép gả con gái chúng ta chứ, có phải ông ta nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?

Chu Hiếu Vân trầm mặt, thấy mặt Lưu quản gia sưng lên, liền hỏi:

- Mặt ngươi, xảy ra chuyện gì?

Lưu quản gia che mặt cúi đầu nói:

- Ta vốn muốn ngăn tiểu nương tử, lại bị nàng... bị nàng tát một bạt tai.

Chu Hiếu Vân nhất thời không biết nói thế nào mới phải, hồi lâu lên tiếng:

- Sau này ngươi không cần để ý chuyện của nó, hôm nay nó cùng nhị lão gia cãi nhau một trận, ngay cả nhị lão gia cũng không dám quản nó, càng không cần phải nói tới ngươi.

Lưu quản gia còn trông cậy vào chủ nhân thay mình làm chủ, bây giờ nhìn lại, ngay cả phu phụ chủ nhân cũng không có cách nào làm khó dễ tiểu chủ nhân, một cái bạt tai này coi như vô ích rồi.

Lưu quản gia hết sức buồn bực trong lòng, tiểu nương tử người khác đều sợ phụ thân, sao tiểu chủ nhân này cứ lợi hại như vậy, ngay cả tổ phụ cũng dám gây gổ, sau này mình đúng là không thể chọc vào nàng.

Phủ của Chu Nguyên Phong nằm ở kề cận đường phố Phan Lâu, là một tòa đại trạch diện tích mười mấy mẫu, trong phủ người làm đông đúc, các loại công trình chi phí cực kỳ xa hoa.

Chu Nguyên Phong mặc dù là lão tam trong ba huynh đệ Chu thị, trên thực tế ông là thứ xuất, mẹ đẻ của ông là thị thiếp, qua đời sớm, lúc ấy Chu Nguyên Phong chỉ mới bảy tám tuổi, được phu nhân chính phòng nuôi lớn, xem như mình sinh ra.

Chính bởi vì ông là thứ xuất, địa vị ở Chu gia của ông không hề cao.

Luận tước vị, ông chẳng qua là bá tước, so với đại ca là huyện công Ngô Giang thì còn thua xa.

Luận quan chức, ông chỉ là một hư chức đoàn luyện sứ tòng ngũ phẩm, treo một cái danh, bổng lộc mỗi tháng có hai mươi lượng bạc, những thứ khác cũng không có, không thể so với nhị ca là phó sứ Xu Mật Viện.

Bất quá Chu Nguyên Phong thừa kế buôn bán của Chu gia, ông mất mấy chục năm hết lòng đảm đương xử lý, Chu Nguyên Phong kiếm được tài sản ngày càng lớn, có thể nói là phú khả địch quốc*.

* Phú khả địch quốc: giàu có sung túc nhất nước, cũng có thể hiểu là giàu có ngang một quốc gia.

Chu Nguyên Phong đã tỉnh rượu, ông đang trong thư phòng thí nghiệm chưng cất nước hoa, ông thử nghiệm mười mấy lần đều thất bại, nhưng ông tìm được bí quyết quan trọng là dán thật kín, không thể để cho mùi thơm từ trong khe hở thoát ra.

Lúc này, có quản gia tới báo.

- Lão gia, Bội cô nương tới!

- Chu Bội tới.

Chu Nguyên Phong lẩm bẩm cười nói:

- Chẳng lẽ là nó xem mắt thất bại, chạy tới tìm tam tổ phụ an ủi?

Quản gia lại thận trọng nói:

- Lão gia, nàng hình như mang tới, mang theo rất nhiều hành lý.

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, chỉ nghe Chu Bội thở phì phò nói:

- Tam a công, nếu như ông cũng bắt nạt cháu, cháu lập tức trở về Ngô Giang.

- Bà cô nhỏ, ai dám khi dễ cháu.

Chu Nguyên Phong đi ra cười nói:

- Có phải cháu không hài lòng với tiểu quan nhân nhà họ Liễu?

Bình Luận (0)
Comment