- Đừng nói nữa.
Chu Bội nổi giận, nói:
- Tối qua mẫu thân nói với cháu, sáng nay sẽ dẫn cháu đi chúc tết tiền bối, tốt! Cháu đi cùng bọn họ, cuối cùng mới biết, thì ra là dẫn cháu đi xem mắt, tại sao phải giấu giếm cháu?
- Ta giận dữ đi về sớm, nhị tổ phụ còn nổi giận đùng đùng mắng cháu là đắc tội Liễu gia, ở trong mắt ông ta, sợ rằng cháu chính là công cụ dùng để kết thân, tôn nghiêm của cháu, tâm nguyện của cháu hết thảy đều không quan trọng, chỉ cần cháu nịnh nọt lấy lòng Liễu gia là được.
- Ngươi, cái tiểu nha đầu miệng mồm lanh lợi, phỏng chừng nhị tổ phụ ngươi hôm nay bị ngươi chọc tức chết rồi.
- Đó chính là lão tự làm tự chịu, cháu cũng không có mắng ông ta, tranh luận bằng lý lẽ, lão không cãi lại được cháu, thế là cháu đi thôi.
Cùng tam tổ phụ nói một tràng, Chu Bội cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Lúc này, mũi nàng ngửi một cái, kỳ quái nói:
- Tam a công, sao trọng viện lại thơm vậy?
- Trưa nay Phạm Ninh dạy ta tinh luyện nước hoa, ta vẫn đang làm thí nghiệm.
- Tam a công đi cùng Phạm Ninh?
- Tiểu tử này xảy ra chút chuyện, ta đi giúp hắn giải quyết, hắn vốn tìm cháu giúp đỡ, nhưng cháu không có mặt, vừa vặn gặp được ta.
Chu Bội có phần nóng nảy.
- Tam a công mau nói cho cháu biết, hắn xảy ra chuyện gì?
- Thật ra thì không phải hắn xảy ra chuyện, là Tô tiểu ca xảy ra chuyện.
Chu Nguyên Phong kể lại sự việc Phạm Ninh cùng Tô Lượng tới kỹ quán chuộc Trình Trạch, không ngờ gặp phải đội tuần tra Lễ bộ, Tô Lượng bị quan viên Lễ bộ đưa đi, Phạm Ninh chạy tới nói đỡ.
Chu Bội nghe nói không phải Phạm Ninh xảy ra chuyện, thở phào nhẹ nhõm, nàng cau mày hỏi:
- Tam a công cùng Khai Phong phủ có giao tình sao?
- Loại chuyện này tìm người phía dưới bọn họ là được, cho lợi ích mấy chục lượng bạc, bọn họ len lén để một người chạy thoát, phía trên căn bản cũng không biết.
- Sau đó thì sao?
Chu Bội lại hỏi.
Chu Nguyên Phong cười híp mắt:
- Sau đó giờ ngọ chúng ta uống rượu, ta nói cho Phạm Ninh là cháu đi xem mắt, sắc mặt Phạm Ninh rất khó coi đó! Ha ha! Thật sự thú vị.
- Ông nội.
Chu Bội gấp đến độ giậm chân:
- Tam a công chớ nói bậy, ta nơi nào đi coi mắt.
- Ta đã nói mất rồi, lần sau lại giải thích cho hắn đi.
Chu Nguyên Phong phất tay.
- Tự cháu tìm chỗ ở đi, ta còn phải đi làm thí nghiệm, không quản cháu nữa.
Nói xong, Chu Nguyên Phong trở lại thư phòng.
Chu Bội nhìn sắc trời, còn đang xế chiều, nàng nói với Kiếm Mai Tử:
- Kiếm tỷ, chúng ta ra ngoài một chuyến.
Nàng dẫn Kiếm Mai Tử vội vã đi, Chu Nguyên Phong thò đầu ra, cười hắc hắc nói:
- Tiểu nha đầu, lộ liễu quá rồi.
Phạm Ninh ngủ một giấc, tỉnh lại sắc trời đã đến lúc hoàng hôn, hắn đi tới bên cạnh giếng rửa mặt, đầu óc hỗn độn nhất thời thanh tỉnh rất nhiều, Phạm Ninh lúc này mới phát hiện, có năm sáu túi than gỗ dựa vào chân tường bên cạnh giếng.
Phạm Ninh ngẩn ra, vội vàng hô:
- Đại Thọ!
Chốc lát, Lý Đại Thọ chạy tới.
- Sư huynh đã tỉnh rồi?
Phạm Ninh chỉ vào than củi ở góc tường.
- Đây là xảy ra chuyện gì?
- Buổi sáng lão giả kia đưa tới, sư huynh còn đang ngủ, ta không cần, ông ấy cứ nhất định để lại.
Lý Đại Thọ lấy ra tờ giấy từ trong ngực.
- Đây là địa chỉ lão lưu lại, thời điểm sang năm mới mời sư huynh tới nhà ông ấy ngồi một chút.
Phạm Ninh nhận lấy tờ giấy, ở ngay thôn Liễu Gia ngoài thành tây không xa.
- Nhiều than củi như vậy ít nhiều cũng trị giá hai xâu tiền, chúng ta phải trả tiền cho ông ấy.
- Ta tán thành!
Lý Đại Thọ giơ tay cười.
Phạm Ninh thấy tinh thần không tệ y, liền cười nói:
- Vậy đệ chia than củi ra cho mọi người dùng, ban đêm lúc ngủ cũng cần đến.
- Sư huynh yên tâm đi!
Lúc này, Tô Lượng từ trong phòng đi ra.
- Phạm Ninh, ta cần nói chuyện với huynh.
- Huynh nói đi, chuyện gì?
Tô Lượng kéo Phạm Ninh qua một bên, thấp giọng:
- Trình Trạch nói với ta, huynh ấy thấy có lỗi với huynh, muốn dọn ra ngoài ở.
Trong lòng Phạm Ninh cười lạnh một tiếng, Trình Trạch này rất có 'thành ý', muốn dọn ra ngoài ở, lại không tự mình nói, để Tô Lượng mở miệng, hắn ta biết rõ Tô Lượng sẽ không để hắn ta đi.
- Vậy huynh nói thế nào?
- Ta nói với huynh ấy, huynh cũng không có giận huynh, bảo huynh ấy không cần phiền lòng, an tâm ở lại, hơn nữa bây giờ bên ngoài khách điếm cực kỳ khó tìm, theo ta biết, khách điếm trong thành đều hết phòng, hai ba người ở chung một gian phòng, huynh ấy lại dẫn theo muội muội, đi nơi nào ở được?
Tô Lượng thấy Phạm Ninh không lên tiếng, lại nói:
- Chuyện này không liên quan đến Viên Viên, ta không muốn nàng bị dính líu.
Phạm Ninh gật đầu.
- Huynh muốn giữ y lại, ta cũng không phản đối, nhưng ta phải nói rõ với huynh, hắn ta thật ra thì đã bị trừ tên khỏi kì thi Tỉnh, nói khó nghe chút, hắn ta bây giờ đã có thể về nhà, sở dĩ hắn ta không chịu trở về quê, sợ rằng có liên quan đến huynh.
Tô Lương yên lặng chốc lát, thấp giọng:
- Ta biết.
Phạm Ninh vỗ vai y.
- Chuyện này ta không hỏi tới, do huynh quyết định, những ngày kế tiếp, chúng ta phải toàn lực ứng phó chuẩn bị khoa cử.
Phạm Ninh xoay người muốn đi, bên ngoài truyền tới thanh âm của Lý Đại Thọ.
- Sư huynh, Chu Bội tới!
Những lời này khiến khối đá lớn nhất nặng trĩu trong lòng Phạm Ninh nhất thời nhẹ bẫng, nháy mắt trong lòng hắn trở nên vô cùng thoải mái, vội vàng nghênh đón.
Chỉ thấy Chu Bội đứng ở cửa cười nói:
- Ta tới nói với huynh một tiếng, ta dọn nhà, chuyển đến chỗ tam tổ phụ, huynh có chuyện gì, có thể đi bên đó tìm ta.
Phạm Ninh cười nói:
- Vừa vặn bụng cũng đã đói, đi! Ta mời muội ăn cơm.
Hoàng hôn, một tên quan viên cưỡi ngựa xuất hiện ở trước cửa phủ Trương Nghiêu Tá, quan viên tung người xuống ngựa, nói với người gác cổng ở đối diện:
- Thỉnh, khẩn cấp bẩm báo quốc trượng, thiếu doãn Khai Phong phủ Lưu Tấn có việc gấp cầu kiến.
Người gác cổng nhanh chóng chạy như bay, không lâu sau, chất tử Trương Quần của Trương Nghiêu Tá ra cửa nói:
- Thúc phụ ta có lời, mời Lưu thiếu doãn đến thư phòng.
Lưu Tấn đi theo Trương Quần đi vào phủ, rất nhanh tới ngoại thư phòng của Trương Nghiêu Tá.
Lưu Tấn là do Trương Nghiêu Tá đề bạt lên, là tâm phúc của Trương Nghiêu Tá, có tư cách tới ngoại thư phòng của Trương Nghiêu Tá.
Đi tới cửa ngoại thư phòng, Trương Quân khom người nói:
- Nhị thúc, Lưu thiếu doãn tới.
- Mời vào.
Trương Quần quay đầu cười.
- Lưu thiếu doãn, xin mời.
Lưu Tấn sửa sang lại mũ áo, lúc này mới nâng áo ngoài đi nhanh vào thư phòng, Trương Nghiêu Tá đang đứng trước cửa sổ uống trà thưởng tuyết, Lưu Tấn vội vàng tiến lên khom người.
- Ti chức tham kiến quốc trượng.
- Lưu thiếu doãn, có chuyện gấp tìm ta?
- Hồi bẩm quốc trượng, chính là chuyện quốc trượng muốn ti hạ tìm hiểu, chuyện của Phạm Ninh, ti hạ có tin tức của hắn.
- Tìm được nơi ở của hắn rồi?
- Không chỉ đơn giản tìm được chỗ ở. Hắn phạm tội rồi.
Trương Nghiêu Tá nhất thời hứng thú, xoay người cười nói:
- Ngươi nói một chút xem, hắn phạm vào chuyện gì?
- Hồi bẩm quốc trượng, hắn chơi kỹ nữ.