Triệu Trinh lập tức nói:
- Tuyên Lễ bộ thị lang Lý Dương Thiên vào yết kiến.
Lúc này, Văn Ngạn Bác nhìn qua danh sách, bất mãn nói:
- Bệ hạ, dựa vào vào một phần danh sách, liền tố cáo những khảo sinh này không tuân theo cấm lệnh khoa cử, không khỏi võ đoán, cũng không biết bên trong có oan tình hay không? Những sĩ tử này đều là mười năm đèn sách, nếu bị oan uổng, đối với cuộc đời của bọn họ không thể nghi ngờ là đả kích lớn, vi thần đề nghị không nên tuỳ tiện kết luận, tốt nhất giao cho người thứ ba điều tra đối chiếu lại.
Trương Nghiêu Tá cả giận nói:
- Chẳng lẽ Lễ bộ cùng Khai Phong phủ liên hiệp tuần tra còn chưa đủ? Còn phải thêm bên thứ ba?
Văn Ngạn Bác lạnh lùng nói:
- Rất rõ ràng, đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi cũng có thể an bài tội danh tìm kỹ nữ, còn cái gì không thể làm?
Tống Dương cười giảng hòa.
- Theo ta biết, quả thật có chuyện mười ba tuổi đi dạo kỹ viện, có vài thiếu niên trưởng thành sớm, có hứng thú về mặt đó, từ tò mò mà đi vào kỹ quán, cũng không thể một mực nói không.
Lúc này, thái giám ở cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, Lễ bộ thị lang đến.
- Tuyên y yết kiến.
- Triệu Lễ bộ thị lang Lý Dương Thiên yết kiến.
- Triệu Lý Dương Thiên yết kiến.
Từng tiếng hô lớn truyền xuống, không bao lâu, nam nhân trung niên mặc quan phục tứ phẩm, bước nhanh tới ngự thư phòng.
Người này chính là Lễ bộ thị lang Lý Dương Thiên, lần này khoa cử cũng do Lễ bộ toàn quyền phụ trách, bọn họ phụ trách từ công việc tổ chức, ghi danh, giám thị, mà việc cách ly trên trăm giám khảo cùng với quan chủ khảo của Thẩm Quyển Viện cho tới công việc sau khoa cử đều do Lễ bộ hoàn thành.
Lý Dương Thiên đi vào ngự thư phòng, khom người hành lễ.
- Vi thần tham kiến bệ hạ.
Triệu Trinh đem báo cáo đặt lên bản, hỏi:
- Phần báo cáo này là Lễ bộ hoàn thành?
Lý Dương Thiên tuy rằng không cùng một đảng với Trương Nghiêu Tá, nhưng cũng không dám đắc tội vị quốc trượng này, trước đó y đã cùng Lưu Tấn trao đổi, đại khái hiểu được tình hình.
Lý Dương Thiên khom người nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, phần báo cáo này là Lễ bộ cùng nha môn Khai Phong phủ chung nhau hoàn thành, vi thần cũng biết chuyện này.
Văn Ngạn Bác bắt chỗ sơ hở này, lập tức hỏi:
- Nếu là Lễ bộ cùng Khai Phong phủ nha xử lý, vậy tại sao lại do quan tam ty trình lên, chuyện này liên quan gì đến quan nha tam ty?
- Chuyện này...
Lý Dương Thiên nhất thời cứng họng, cái vấn đề này thật đúng là không cách nào trả lời.
Tống Dương ở một bên giảng hòa:
- Quốc trượng nổi danh ghét ác như thù, nếu gặp phải, ngài ấy há có thể khoanh tay đứng nhìn, thật ra do ai tới trình báo cáo không quan trọng, trọng yếu chính là bản thân phần báo cáo.
Bàng Tịch nháy mắt với Văn Ngạn Bác, ở trước mặt thiên tử không nên cùng Trương Nghiêu Tá cứng đối cứng, nể mặt Thiên tử một chút.
Bàng Tịch cười hỏi:
- Sở dĩ triệu Lý thị lang tới, chúng ta cũng thấy rất kỳ lạ, trong phần báo cáo này lại xuất hiện một thiếu niên mười hai mười ba, Lý thị lang cảm thấy có thể sao?
- Bàng thái sư nói là Phạm Ninh?
- Chính là hắn, Lý thị lang có thể cho thiên tử cùng chúng ta vài lời giải thích hay không?
Lý Dương Thiên không hoảng không vội nói:
- Phạm Ninh cũng không có bị bắt tại chỗ, chẳng qua là trong đám sĩ tử chúng ta bắt được, có người tố cáo hắn khi ấy cũng ở trong kỹ viện, sau đó trốn thoát, chúng ta lại tìm được một số nhân chứng, quả thật chứng minh có chuyện này, cho nên chúng ta cho là Phạm Ninh hẳn cũng nên bị trừng phạt tương tự.
- Chờ một chút!
Văn Ngạn Bác bỗng nhiên nghe được đầu mối, liền vội vàng hỏi:
- Ta không có nghe lầm chứ, trong đám sĩ tử tới kĩ viện các ngươi bắt được không có Phạm Ninh, nhưng các ngươi lại viết tên hắn vào trong báo cáo, lý do chỉ vì có người nói hắn tới kỹ viện? Ta không có giải thích sai chứ?
- Ý tứ là đúng, nhưng không thể nói như vậy, chúng ta có nhân chứng, cho nên...
- Nhân chứng kia biết Phạm Ninh?
- Nhân chứng là gã sai vặt của kỹ quán, Phạm Ninh lúc ấy xài năm lượng bạc mua lại y phục của gã ta, trà trộn ra khỏi kỹ quán.
- Vậy các ngươi có tìm được Phạm Ninh, hắn có thừa nhận bản thân tới kĩ viện không? Có ký tên đồng ý hay không?
- Tạm thời chưa!
Văn Ngạn Bác xoay người nhìn thiên tử Triệu Trinh nói:
- Bê hạ cũng nghe rõ, ngay cả người đó cũng không tìm được, dùng mấy cái tội danh không có chứng cứ liền định tội người khác, còn giao danh sách cho bệ hạ, chuyện này có phải rất hoang đường hay không?
Trương Nghiêu Tá thấy Văn Ngạn Bác buông lời nói sắc bén, e sợ Lý Dương Thiên không chịu nổi, lão đứng ra nói:
- Trong này có vài phần xử lý còn chưa được thoả đáng, nhưng Lễ bộ cùng Khai Phong phủ không đổ oan cho Phạm Ninh, hắn quả thật dính líu tới kỹ quán, theo như luật hẳn phải nghiêm trị!
Lúc này, Tống Dương lại một lần nữa đi ra giảng hòa, y hướng Triệu Trinh thi lễ.
- Bệ hạ, chi bằng điều tra rõ, nếu như quả thật đổ oan cho Phạm Ninh, bộ Lễ hẳn sẽ xin lỗi hắn, ngược lại không có đổ oan, hắn cũng nên chịu trừng phạt, không biết bệ hạ nghĩ như thế nào?
Trương Nghiêu Tá lập tức tiếp lời:
- Bệ hạ, vi thần cũng đồng ý điều tra rõ!
Triệu Trinh nhìn Bàng Tịch, lão hơi mỉm cười nói:
- Lão thần tán thành điều tra, hơn nữa lão thần nguyện ý chủ trì điều tra.
Trương Nghiêu Tá làm sao có thể để cho Bàng Tịch chủ trì điều tra, gã vội vàng nháy mắt ra hiệu với Tống Dương, Tống Dương ngầm hiểu, cũng tiến lên phía trước cười nói:
- Bệ hạ, lão thần nguyện ý cùng Bàng Thái sư hợp tác điều tra.
Trong lòng Triệu Trinh hiểu rõ, Trương Nghiêu Tá đang mượn vấn đề này để phát huy, y cũng giả bộ hồ đồ liền gật đầu.
- Chuyện này liên quan tới quy định khoa cử, chuyện tuy nhỏ, liên luỵ quá nhiều, không thể xem thường, chuyện này trẫm giao cho hai vị trọng thần, trẫm hi vọng trong hôm nay có thể cho trẫm một kết luận rõ ràng.
Phạm Ninh đang ngồi trong phòng học thuộc "Tống Hình Thống", tuy hắn từng mua được một quyển bách khoa toàn thư các vụ án quan huyện đã thẩm tại tiệm sách này, nhưng sau khi cẩn thận lật xem, hắn lại phát hiện vẫn không thu được lợi ích gì, một vụ án có dính dáng đến rất nhiều phương diện, nhất định phải đọc hết "Tống Hình Thống" một lần, thậm chí còn phải học thuộc lòng mỗi một điều khoản trong đó.
Không chỉ mỗi hắn phải thuộc, mà hắn còn yêu cầu cả Tô Lượng muốn đi theo mình cũng phải cùng học thuộc, nếu muốn thi được số điểm cao trong phần thi đối sách của thi Tỉnh, sẽ không có con đường tắt nào để đi mà nhất định phải đạp trên con đường quen thuộc với "Tống Hình Thống" một lượt.
Đồng thời Phạm Ninh cũng đưa quyển bách khoa toàn thư thẩm án của huyện lệnh cho Lý Đại Thọ, bảo y cũng nên đọc thật kỹ.
Trong phòng, Phạm Ninh đang lặng lẽ đọc thuộc các điều khoản trong "Tống Hình Thống", đột nhiên tiểu nha hoàn Đỗ Quyên chạy tới, đứng ngoài cửa gấp gáp nói:
- Tiểu quan nhân, quan phủ đến rồi!
Phạm Ninh ngẩn ra, quan phủ đến tìm mình làm cái gì? Hắn không thể nghĩ ra được nguyên nhân, đành đứng dậy đi ra khỏi phòng, Tô Lượng cũng nghe thấy tin nên chạy từ trong phòng ra.