- Phạm Ninh, xảy ra chuyện gì vậy?
- Ta không biết, nói là bên ngoài có công sai.
Trong lòng cả hai đều cảm thấy rất kỳ quái, liền bước nhanh đi đến cửa lớn, chỉ thấy ngoài cửa có ba nha dịch đang đứng, thấy có người đi ra, nha dịch dẫn đầu liền hỏi:
- Chúng ta tới tìm Phạm Ninh, là đang sống ở đây?
Phạm Ninh đi lên trước:
- Ta chính là Phạm Ninh, các người có chuyện gì?
Nha dịch dẫn đầu đưa một tờ lệnh truyền của phủ nha Khai Phong cho Phạm Ninh:
- Có một vụ án có liên quan đến Phạm tiểu quan nhân, đây là công hàm, mời tiểu quan nhân lập tức đi theo chúng ta đến phủ nha Khai Phong.
Tô Lượng nghe thấy mấy chữ "phủ nha Khai Phong" liền giống như bị dẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên:
- Phạm Ninh không phạm pháp, các người dựa vào cái gì mà dẫn hắn đi?
Phạm Ninh khoát tay chặn Tô Lượng lại, nói với nha dịch:
- Ta có thể đi theo mọi người, nhưng mà phải nói cho ta biết, ta đã dính dáng đến vụ án nào?
Nha dịch dẫn đầu lắc đầu:
- Vụ án cụ thể thì chúng tôi cũng không rõ, chỉ biết là do Bàng Thái sư thẩm tra xử lý.
Hóa ra là Bàng Tịch thẩm án, Phạm Ninh thoáng thở phào nhẹ nhõm, nói với Tô Lượng:
- Hằn là sẽ không có chuyện gì đâu, ta đi một lát rồi sẽ trở lại.
Tô Lượng suy nghĩ một chút liền nói:
- Ta đi cùng huynh, nếu chẳng may có chuyện gì, ta có thể giúp huynh làm chân chạy.
- Cũng được!
Phạm Ninh đồng ý, sau đó hắn và Tô Lượng thuê một chiếc xe bò, đi về hướng phủ nha Khai Phong theo ba sai dịch kia.
Không lâu sau, Phạm Ninh đã đến trước phủ nha, liền quay đầu lại nói với Tô Lượng:
- Huynh đừng nên vào, cứ ở bên ngoài quan sát, nếu có chuyện gì sẽ có người ra ngoài tìm huynh.
Tô Lượng gật đầu:
- Tự huynh phải cẩn thận một chút!
Phạm Ninh đi theo nha dịch tới thẳng đại sảnh, hắn đứng ở dưới đường đợi, nha dịch đi vào bẩm báo.
Đúng lúc này, Phạm Ninh bỗng nhiên nhìn thấy Từ Tích, gã cứ đứng mãi tại cửa đại sảnh lạnh lùng nhìn mình, trên mặt đầy vẻ trào phúng và đắc ý.
Trong lòng Phạm Ninh khẽ giật, sao lại có liên quan gì đến Từ Tích rồi? Lòng hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác không ổn, hắn cảm thấy Từ Tích giống hệt một con rắn độc, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào đều có thể nhào lên cắn cho mình một phát.
Một nha dịch chạy ra, hành lễ với Phạm Ninh:
- Phạm tiểu quan nhân, mời đi theo ta!
Phạm Ninh đi theo nha dịch vào trong đại sảnh, trong lòng Từ Tích lại càng thêm đắc ý, lúc này đây gã muốn khiến cho Phạm Ninh không chịu nổi, hơn nữa Trương quốc trượng đã chính miệng đồng ý với phụ thân, chỉ cần gã đứng ra làm chứng, ông ta sẽ bảo vệ gã không để gã phải chịu bất kỳ một hình phạt nào.
Nếu phụ thân đã đồng ý rồi, Từ Tích sẽ càng không cự tuyệt, cuối cùng cũng chờ được cơ hội xử lý tên Phạm Ninh này, cái này gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Phạm Ninh đi vào đại sảnh, phát hiện nơi này cũng không phải sắp xếp như đang thẩm án, phía trước đặt hai cái bàn lớn, sau cái bàn là một ông lão có vẻ khí thế đang ngồi, người bên trái Phạm Ninh không biết, còn người bên phải thì chính là Bàng Tịch.
Ngoài ra, bên trái còn có một người nữa, tuổi chừng hơn năm mươi, đầu hoẵng mắt chuột, đôi mắt nhỏ tí hin lóe ra tia sáng giả dối, Phạm Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra người này, chính là Trương Nghiêu Tá mà hắn từng biết vào ba năm trước.
Phạm Ninh tiến lên hành lễ với Bàng Tịch:
- Học sinh Phạm Ninh tham kiến Bàng thái sư!
Bàng Tịch vuốt râu gật gật đầu, thằng nhóc này trưởng thành rồi, mơ hồ vẫn là khuôn mặt ba năm trước, nhưng thay đổi cũng khá nhiều, đã có dáng vẻ của người trẻ tuổi.
Điều này khiến cho Bàng Tịch cảm thấy hơi lo lắng, dựa vào dáng người này của Phạm Ninh, nói hắn đi tìm nữ nhân thì cũng có thể, nhưng không thể nào hoang đường như trong tưởng tượng thế kia được.
Bàng Tịch chỉ vào hai lão giả bên trái, giới thiệu với Phạm Ninh:
- Vị bên tay trái này là Tống tướng quốc, vị trông hơi gầy gò bên kia là Trương quốc trượng, hẳn là ngươi có quen biết.
Phạm Ninh thầm giật mình, Thái sư, Tướng quốc, Quốc trượng, ba nhân vật cấp quan trọng thế này cùng đến thẩm vấn mình, rốt cuộc là mình phạm phải chuyện gì rồi?
Hắn vội vàng hành lễ với Tống Dương:
- Học sinh Phạm Ninh tham kiến Tống tướng quốc!
Nhưng hắn lại không quan tâm đến Trương Nghiêu Tá, không cần nghĩ hắn cũng có thể đoán ra được, buổi thẩm vấn hôm nay nhất định không thoát khỏi liên quan với Trương Nghiêu Tá này, đầu tiên là phái người giám thị mình, sau đó lại không tìm thấy mình, không biết đã dùng cái thủ đoạn vô sỉ đê tiện nào để bịp bợm, cuốn mình vào trong vụ án nào đó rồi.
Trương Nghiêu Tá độc ác nhe răng cười, không ngờ thằng nhóc khốn kiếp này trưởng thành rồi, nói nó chơi gái cũng hoàn toàn có thể.
Trương Nghiêu Tá nhớ đến chuyện ba năm trước, trong lòng liền tràn đầy hận ý, cho dù là không động đến được Phạm Trọng Yêm, nhưng xử lý được thằng nhóc khốn kiếp này, trong lòng cũng cảm thấy sảng khoái.
Bàng Tịch chậm rãi nói:
- Sáng ngày hôm qua, Lễ bộ và phủ Khai Phong cùng liên hợp chỉnh đốn trật tự khoa cử, bắt được hơn một trăm bảy mươi sĩ tử làm trái lệnh đi kỹ quán chơi gái, trong đó có người tố cáo ngươi, nói lúc ấy ngươi đã ở trong kỹ quán, chuyện tố cáo này là thật?
Phạm Ninh lập tức hiểu rõ, nhất định là tên cẩu tặc Từ Tích kia tố cáo mình, giờ phút này, trong lòng hắn lập tức dấy lên nỗi căm giận ngút trời, hận không thể cho tên khốn kiếp đó một đao.
Phạm Ninh nhịn cơn giận xuống:
- Xin hỏi là ai tố cáo học sinh vậy?
Tống Dương liếc mắt nhìn Phạm Ninh, lập tức ra lệnh:
- Dẫn người tố cáo lên đây?
Nha dịch dẫn Từ Tích lên, Từ Tích vội vàng tiến lên hành lễ:
- Học sinh Từ Tích tham kiến Quốc trượng, tham kiến Bàng thái sư, tham kiến Tống tướng quốc!
Bàng thái sư nhìn tư liệu của Từ Tích, hỏi:
- Ngươi là cử nhân Trì Châu, sao lại quen biết Phạm Ninh của phủ Bình Giang?
Từ Tích vội nói:
- Học sinh từng đọc sách tại phủ Bình Giang, có biết Phạm Ninh.
Bàng thái sư gật đầu, nói:
- Lặp lại những gì ngươi tố cáo đi!
Từ Tích đã sớm bịa ra những lời này từ trước, gã đắc ý liếc qua Phạm Ninh, không chút hoang mang nói:
- Học sinh sống ở trong một khách điếm gần đường Tây Du Lâm, lúc ở trước cửa Bạch Phượng quán học sinh có nhìn thấy Phạm Ninh lén lén lút lút đi vào kỹ quán, sáng ngày hôm qua, phủ Khai Phong và Lễ bộ tuần tra phố Tây Du Lâm, học sinh niệm tình cảm cùng trường hồi trước, liền muốn đi báo cho Phạm Ninh nhanh chóng rời khỏi đó, không ngờ Phạm Ninh lại tự mình chạy thoát, lại khiến cho học sinh bị Lễ bộ bắt lầm, học sinh tức giận khó nhịn được, liền kể rõ sự thật Phạm Ninh chơi gái với Lễ bộ!
Phạm Ninh vô cùng tức giận, còn cười:
- Từ Tích, ngươi đúng là biết bịa chuyện thật đấy, lại còn nói đêm khuya ngày hôm trước ta đi vào kỹ quán, ngươi còn có mặt mũi nói ngươi niệm tình cùng trường với ta ngày xưa, ngươi còn biết xấu hổ không hả?
Mi mắt Từ Tích khẽ liếc lên, nói:
- Ta nói đúng sự thật, đương nhiên ngươi sẽ không thừa nhận!