Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 296 - Chương 295

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 295
 

Phạm Ninh lạnh lùng nói:

- Ngươi ngậm máu phun người, ắt bị báo ứng!

Trương Nghiêu Tá cả giận nói:

- Phạm Ninh, ngươi dám có gan uy hiếp người khác nữa, chắc chắn sẽ chịu đại hình!

Bàng thái sư không vừa mắt liếc Trương Nghiêu Tá, rốt cuộc là ai đang thẩm vấn đây?

Bàng thái sư lại hỏi:

- Phạm Ninh, những gì Từ Tích tố cáo là thật?

Phạm Ninh khiến bản thân tỉnh táo lại, chuyện này không phải đơn giản như chơi gái thông thường, Trương Nghiêu Tá muốn lợi dụng chuyện này để hủy đi tiền đồ của chính mình, nói không chừng còn muốn lợi dụng việc này để nhắm vào chuyện đường tổ phụ Phạm Trọng Yêm tiến kinh, mình ngàn vạn lần không thể gấp gáp, nếu không sẽ rơi vào bẫy của bọn chúng.

Phạm Ninh tỉnh táo dị thường lắc đầu một cái:

- Khởi bẩm Bàng thái sư, việc Từ Tích tố cáo hoàn toàn là nói hươu nói vượn!

- Không nhận đúng không!

Trương Nghiêu Tá cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nói với Lưu Tấn:

- Dẫn nhân chứng vào đây!

Lưu Tấn chạy ra ngoài, một lát sau liền dẫn theo một gã hầu nam trẻ tuổi, chính là gã hầu của kỹ quán đã bán quần áo cho Phạm Ninh kia, Lưu Tấn tiến lên chỉ vào Phạm Ninh:

- Có phải là hắn không?

Gã hầu nam trẻ tuổi liếc mắt nhìn Phạm Ninh một cái, gật đầu:

- Chính là hắn, tôi nhớ rất rõ ràng.

Trương Nghiêu Tá đắc ý cười to:

- Phạm Ninh, ngươi còn lời gì để nói?

Phạm Ninh cười lạnh một tiếng:

- Gã chứng minh được cái gì, có thể nói ra được không?

Bàng thái sư cũng không hài lòng nói:

- Các ngươi nói rõ ra xem, sao lại giống như giải đố như vậy, ta nghe cũng chẳng hiểu ra sao!

Lưu Tấn bước lên phía trước, nói:

- Khởi bẩm Bàng thái sư, sáng hôm qua lúc Lễ bộ tuần tra, Phạm Ninh liền tránh ở phòng bếp Bạch Phượng quán, lúc ấy Từ tiểu quan nhân cũng có mặt, Phạm Ninh dùng năm lượng bạc mua quần áo của gã sai vặt này, giả bộ thành một tên tiểu tư để đào thoát, đây là sự thật!

Bàng thái sư hỏi:

- Phạm Ninh, Lưu thiếu doãn nói có đúng không?

Phạm Ninh cân nhắc một chút rồi nói:

- Học sinh muốn hỏi Bàng thái sư và Tống tướng quốc trước, nếu như có kẻ giết người bên đường, liệu một người đứng xem náo nhiệt gần đó có bị coi như đồng lõa của kẻ giết người không?

Bàng thái sư và Tống Dương nhìn nhau, Bàng thái sư lắc đầu:

- Nếu như chỉ là đứng xem náo nhiệt, vậy thì không có quan hệ gì với án giết người!

Phạm Ninh thản nhiên cười nói:

- Ngày hôm qua quả thực học sinh có ở trong kỹ quán, người tiểu tư này làm chứng cũng là thật, nhưng học sinh không phải đi chơi gái, mà sáng sớm đã bị người trong kỹ quán đến tìm, đến đó để chuộc đồng bạn của học sinh.

Tinh thần Bàng Tịch khẽ chấn động, vội vàng nói:

- Ngươi có thể nói cẩn thận tỉ mỉ hơn chút không?

Phạm Ninh liền kể lại một lượt những chuyện xảy ra vào buổi sáng ngày hôm qua, chỉ giấu đi mỗi tình tiết Tô Lượng bị bắt, mà nói là chạy mất rồi.

Cuối cùng Phạm Ninh nói:

- Mọi người có thể xem danh sách, trên danh sách chính là bạn bè của học sinh, chuyện này rất đơn giản, mọi người cứ tìm y đến xác minh lại là sẽ biết được tiền căn hậu quả ngay.

Trương Nghiêu Tá cười lạnh một tiếng:

- Bằng hữu của ngươi đương nhiên là sẽ bao che thay ngươi rồi, ngươi cho rằng tất cả mọi người ở đây đều là thằng ngốc, chỉ mới nghe ngươi nói mấy câu thì tin lời của ngươi luôn sao?

Tống Dương cũng nói:

- Tóm lại, bằng hữu thân thích đều không thích hợp làm nhân chứng, đây là lẽ thường, Phạm Ninh, ngươi muốn chứng minh được bản thân vô tội, tốt nhất là tìm được người chứng nhận thứ ba.

- Một khi đã vậy, vậy thì chọn luôn người tiểu tư áo xanh kia đi, chính y đã dẫn học trò đến chuộc người, y hoàn toàn có thể chứng minh học trò đi kỹ quán làm cái gì?

Trương Nghiêu Tá nhanh chóng ra dấu cho Lưu Tấn, Lưu Tấn liền hiểu ý, lập tức bước lên trước, nói:

- Ti chức sẽ đi tìm người đến ngay.

Bàng Tịch gật gật đầu:

- Đi đi! Đi nhanh về nhanh.

Lưu Tấn dẫn theo mấy nha dịch vội vàng rời khỏi, Trương Nghiêu Tá và Tống Dương đều có vẻ mỏi mệt, đi vào nội đường nghỉ ngơi một lát, Bàng Tịch thì sai người lấy ghế cho Phạm Ninh ngồi xuống.

Phạm Ninh không kìm nổi hỏi Bàng Tịch:

- Chỉ vì cái chuyện nhỏ tí hin như hạt vừng này, không ngờ lại kinh động đến cả Thái sư và Tướng quốc, học sinh thật sự cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Bàng Tịch thản nhiên nói:

- Bởi vì chuyện này kinh động đến thiên tử, tốt nhất là ngươi đừng có dính dáng đến chuyện chơi gái, bằng không dù là ai cũng không bảo vệ nổi ngươi!

Phạm Ninh đã ý thức được Trương Nghiêu Tá quyết tâm muốn lợi dụng chuyện này để đẩy ngã mình, Lưu Tấn này là Thiếu doãn Khai Phong phủ, chỉ sợ chính là tâm phúc của Trương Nghiêu Tá.

Trầm ngâm suy nghĩ một lát, Phạm Ninh vẫn cảm thấy nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, hắn liền nói với Bàng Tịch:

- Học sinh còn một nhân chứng khác, thỉnh cầu Bàng thái sư phái người của chính mình mời đến, đừng cho người của phủ Khai Phong và Lễ bộ đi, học sinh không thể tin tưởng được đám người này.

Bàng Tịch vui vẻ nói:

- Được, ta sẽ phái tâm phúc đi mời.

Phạm Ninh đưa tờ giấy trong lòng bàn tay cho Bàng Tịch:

- Chính là địa chỉ này, thỉnh mong Thái sư sắp xếp người đi một chuyến.

- Ta sẽ sắp xếp người ngay!

Bàng Tịch cầm tờ giấy, vội vàng đi xuống.

Ước chừng nửa canh giờ sau, một tiếng trống gõ vang, Lưu Tấn đã dẫn người tới.

Ba vị trọng thần lại một lần nữa trở lại đại sảnh, Lưu Tấn bước lên hành lễ:

- Khởi bẩm Bàng thái sư, khởi bẩm Tướng quốc, khởi bẩm Quốc trượng, nhân chứng theo như lời Phạm Ninh, ti chức đã đưa tới.

Có nha dịch hô lớn:

- Dẫn nhân chứng lên!

Chỉ chốc lát, một thiếu niên áo xanh chừng mười bốn mười lăm tuổi được dẫn lên, tuy rằng bộ dạng trông khá thanh tú, nhưng vẻ mặt và cử chỉ đều vô cùng đáng khinh.

Phạm Ninh chỉ liếc mắt liền nhận ra, thiếu niên này chính là gã tiểu tư của thanh lâu sáng hôm qua đã đi tìm mình và Tô Lượng bảo chuộc người.

Gã sai vặt trẻ tuổi mặc áo xanh tiến vào đại sảnh liền quỳ sụp ngay xuống đất, cúi đầu không dám lên tiếng.

Bàng Tịch chỉ vào thiếu niên này, hỏi Phạm Ninh:

- Là gã sai vặt này sao?

Phạm Ninh gật đầu:

- Chính là người này!

Bàng Tịch lập tức hỏi:

- Ngươi tên gì, làm nghề gì kiếm sống?

Gã sai vặt trẻ áo xanh nơm nớp lo sợ đáp:

- Tiểu nhân tên Trương Tú, là sai vặt phụ trách chạy việc của Bạch Phượng quán.

- Vậy ta hỏi ngươi, sáng ngày hôm qua ngươi có tới tìm vị tiểu quan nhân này đến kỹ quán chuộc người không?

Gã sai vặt áo xanh nhìn thoáng qua Phạm Ninh, rụt rè nói:

- Ngày hôm qua tiểu nhân nào có đi đâu, vẫn chỉ luôn ở trong Bạch Phượng quán.

"Rầm!"

Trương Nghiêu Tán vỗ bàn, lạnh lùng nói:

- Phạm Ninh, ngươi giáp mặt nói dối, còn gì để nói nữa?

Tống Dương cũng thở dài:

- Người trẻ tuổi phong lưu một chút cũng rất bình thường, nhưng làm người không thành thực, thì chính là đạo đức có vấn đề, Phạm Ninh, ngươi không nên giáp mặt nói dối.

Phạm Ninh lắc đầu, nói:

- Học sinh không đến mức lôi một chuyện không hề có thật ra để giải vây cho bản thân! Học sinh không biết trên đường đi đã xảy ra chuyện gì, càng không biết vì sao người sai vặt này không dám thừa nhận, liệu có phải đã bị uy hiếp gì đó rồi không?

Bình Luận (0)
Comment