Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 297 - Chương 296

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 296
 

Lưu Tấn lập tức mất hứng nói:

- Phạm Ninh, lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ ta lại uy hiếp y trên đường?

- Trong lòng Lưu thiếu doãn tự mình hiểu rõ.

Trương Nghiêu Tá tức giận:

- Không có bất kỳ người nào chứng minh được ngươi vô tội, đã có nhân chứng ở đây chỉ làm chứng ngươi đến kỹ quán chơi gái, chúng ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng chính ngươi không giải thích được, không ngờ bây giờ lại còn công kích quan viên triều đình, ngươi cho rằng một cử nhân như ngươi có thể không kiêng nể bát cứ thứ gì sao?

Nói cho ngươi biết, lúc này đây, không chỉ đơn giản là hủy bỏ tư cách tham gia khoa cử của ngươi, mà từ nay về sau còn phải vĩnh viễn cấm ngươi tham gia khoa cử.

Đúng lúc này, một tùy tùng bỗng nói bên tai Bàng Tịch mấy câu, Bàng Tịch khoát tay, nói:

- Quốc trượng không nên kích động, Phạm Ninh còn một nhân chứng khác, hãy nghe xem người đó nói như thế nào?

Trương Nghiêu Tá ngẩn cả người:

- Còn có nhân chứng khác, sao ta lại không biết?

Bàng Tịch lạnh lùng nói:

- Bởi vì chuyện này Thiên tử đã giao cho ta chủ thẩm, không có liên quan gì đến Quốc trượng, cho nên Quốc trượng không cần phải biết.

Trương Nghiêu Tá lập tức á khẩu không trả lời được, lão ta liếc nhìn Tống Dương, Tống Dương liền vội vàng nói:

- Ta cũng vừa mới biết, nếu như Phạm Ninh vẫn còn nhân chứng, ta cảm thấy nghe một chút cũng không sao.

Lão cáo già Tống Dương này, tuy rằng ông ta nghiêng về phía Trương Nghiêu Tá, nhưng tuyệt đối sẽ không đặt bản thân mình vào trong đó.

Ông ta đã phát hiện Bàng Tịch chủ động yêu cầu thẩm tra vụ án này, chỉ sợ là có thâm ý khác, và không hiểu mục đích thật sự của Bàng Tịch, tự bản thân ông ta vẫn nên để lại đường sống cho mình thì tốt hơn.

Rất nhanh, một ông lão được dẫn vào trong, ông cúi người hành lễ:

- Tiểu lão nhân Vi Thanh, tham kiến các vị đại quan nhân!

Bàng Tịch hỏi ông lão:

- Ngươi là người nơi nào, làm nghề gì?

Vi Thanh cung kính đáp:

- Tiểu lão nhân chính là người bản địa kinh thành, nhà ở thôn Liễu Lâm bên ngoài thành, tiểu lão nhân chặt cây đốn củi, mùa đông bán than, người quanh tây thành đều biết lão.

Tống Dương quay sang Bàng Tịch, cười nói:

- Ta cũng biết ông lão này, vài ngày trước quý phủ của ta còn mua than của ông ấy.

- Vậy ngươi có nhận ra vị tiểu quan nhân này không?

Bàng Tịch chỉ vào Phạm Ninh ở phía sau ông lão.

Vi Thanh vừa quay đầu liền nhìn thấy Phạm Ninh, lập tức ngạc nhiên:

- Sao tiểu quan nhân lại ở chỗ này?

Phạm Ninh cười khổ một tiếng:

- Ta cũng không muốn ở chỗ này, nhưng cứ có người ngang ngạnh sắp xếp tội danh cho ta, cho nên mới phải mời lão trượng đến đây là chứng giùm xem sáng ngày hôm qua ta ở nơi nào?

- Chờ một chút!

Trương Nghiêu Tá lạnh lùng nói:

- Làm sao chứng minh được lão già này không phải thân thích của Phạm Ninh?

Vi Thanh lắc đầu:

- Lão có một đứa con trai, ba năm trước đã bệnh chết, hiện giờ chỉ còn lại mỗi lão và bạn già cùng với cháu trai còn nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, ai cũng biết trong nhà lão không có thân thích, quan phủ cũng có ghi chép, có thể tra ra được.

Tống Dương nói với Trương Nghiêu Tá:

- Phạm Ninh là người phủ Bình Giang, ông lão này là người bản địa kinh thành, Quốc trượng, ta cảm thấy hai người này hẳn là không có quan hệ gì đâu.

Bàng Tịch không thèm nhìn Trương Nghiêu Tá, tiếp tục hỏi Vi Thanh:

- Vi lão trượng, sao ông lại quen biết Phạm tiểu quan nhân?

- Khởi bẩm đại quan nhân, sáng ngày hôm qua lão đi bán than, kết quả lại bị lạnh đến ngất đi, nếu không có Phạm tiểu quan nhân cứu lão, lão thật sự sẽ bị đông lạnh đến chết.

- Sáng ngày hôm qua Phạm tiểu quan nhân đã cứu ngươi vào thời điểm nào?

- Lúc trời vừa mới sáng, lão đã té xỉu ở trước cửa nhà bọn họ.

Bàng Tịch vỗ bàn một cái, lớn tiếng hỏi Từ Tích ở bên kia:

- Ngươi nói khuya ngày hôm trước thấy Phạm Ninh vào kỹ quán, nhưng sáng sớm ngày hôm qua rõ ràng hắn vẫn còn ở trong nhà mình, có người làm chứng cho Phạm Ninh, lại có ai chứng minh được lời ngươi nói là sự thật.

Từ Tích tâm hoảng ý loạn, lắp bắp nói:

- Tiểu... tiểu nhân không nói sai, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy.

- Hừ! Đợi lát nữa ta lại thẩm tra ngươi.

Bàng Tịch lại quát hỏi gã sau vặt trẻ tuổi:

- Vừa nãy ta đã phái người đi hỏi thăm, sáng ngày hôm qua tú bà quả thật đã phái ngươi ra ngoài tìm người chuộc một vị khách về, tại sao ngươi lại phải nói dối, nói rằng ngươi vẫn luôn ở tại kỹ quán, không hề ra khỏi cửa?

Gã sai vặt cứng họng, nói không ra lời, Bàng Tịch liền ra lệnh:

- Người đâu! Kéo gã xuống đánh năm mươi gậy, để xem gã có nói thật hay không.

Gã sai vặt sợ tới mức khóc lớn:

- Tiểu nhân nói! Tiểu nhân nói thật!

Gã chỉ vào Lưu Tấn:

- Là vị quan gia này nửa đường uy hiếp tiểu nhân, không cho phép tiểu nhân nói thật, nếu không y sẽ giết tiểu nhân!

Sắc mặt Bàng Tịch trầm xuống, lạnh lùng nhìn Lưu Tấn:

- Lưu thiếu doãn, ngươi giải thích cho ta, hay là đi giải thích với Thiên tử đây?

Sắc mặt Lưu Tấn đại biến, chỉ vào gã tiểu tư, rống to:

- Ngươi dám có gan ngậm máu phun người, ta không thể không giết ngươi!

Bàng Tịch tháo Thượng Phương Thiên Tử Kiếm được ban cho bên hông xuống, đặt lên trên bàn, ra lệnh:

- Thượng Phương Thiên Tử kiếm ở đây, người đâu, bắt Lưu Tấn lại cho ta!

Mấy thị vệ xông lên, ấn Lưu Tấn ngã xuống trên đất, Lưu Tấn liều mạng giãy dụa, hô lớn:

- Chí là việc nhỏ, vì cái gì mà lại bắt tiểu nhân?

Thị vệ không thèm nhìn gã, cứ thế trói chặt gã lại.

Trương Nghiêu Tá cả kinh đứng bật dậy:

- Bàng thái sư, ông đang làm cái trò gì?

Bàng Tịch như cười như không nhìn lão:

- Quốc trượng, ông thử nói xem?

- Ông…

Trương Nghiêu Tá bỗng nhiên hiểu rõ, lão gật gật đầu:

- Bàng Tịch, ông thủ đoạn lắm, có phải ông cũng muốn nhân cơ hội bãi miễn chức quan của ta?

- Ông là quốc trượng, đương nhiên ta phải bận tâm đến thể diện của Quan gia*, tự ông đi mà giải thích với Quan gia đi!

* cách tôn xưng thiên tử thời Tống.

Trương Nghiêu Tá hừ mạnh một tiếng:

- Ta chỉ đứng xem, án này không có quan hệ với ta!

Nói xong, xoay người liền nghênh ngang rời đi.

Bàng Tịch không thèm nhìn lão, lại tiếp tục hỏi người tiểu tư mặc áo xanh:

- Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngươi có nhận biết Phạm tiểu quan nhân không?

Người hầu nam trẻ tuổi thấy Lưu Tấn đã bị bắt, y không dám tiếp tục nói láo nữa, liền gật đầu:

- Vị bằng hữu của Phạm tiểu quan nhân này không có tiền trả tiền chơi gái, sáng sớm hôm qua tiểu nhân liền theo lệnh tú bà đi tìm Phạm tiểu quan nhân đến kỹ quán chuộc người, tiểu nhân có thể làm chứng!

Bàng Tịch ra lệnh:

- Cho hai nhân chứng ấn dấu xác nhận!

Một thư lại bước đến bảo tiểu tư và ông lão Vi Thanh ấn vân tay xác nhận.

Lúc này Bàng Tịch mới cười nói với Phạm Ninh:

- Sự thật đã chứng minh là ngươi trong sạch, ngươi có thể về được rồi!

Phạm Ninh hành lễ, lại nói:

- Học sinh còn có một chuyện, muốn bẩm báo với Thái sư và Tướng quốc!

Bàng Tịch và Tống Dương nhìn nhau, Bàng Tịch hỏi:

- Ngươi còn có chuyện gì?

Phạm Ninh quay đầu lại chỉ vào Từ Tích:

Bình Luận (0)
Comment