- Vị tiểu quan nhân này từng học cùng trường với học sinh ở học đường Diên Anh ở Ngô huyện, ba năm trước y cũng tham gia cuộc thi tuyển chọn đồng tử của Ngô huyện, nhưng không đỗ, sau đó y chuyển hộ tịch đến Tuyên Châu, chuẩn bị tham gia thi đồng tử của Tuyên Châu, nghe nói đầu năm nay y lại không trúng trong cuộc thi tuyển đồng tử của huyện Tuyên Thành, chỉ xếp thứ mười bảy.
- Nhưng học sinh vẫn có điều không hiểu rõ, tại sao y lại trở thành cử nhân Trì Châu rồi?
Sắc mặt Từ Tích ngay lập tức trở nên trắng bệch, chuyện gã sợ nhất cuối cùng cũng đến rồi.
Hai chân gã mềm nhũn, không ngờ lại sợ hãi đến mức ngồi liệt trên đại sảnh, trong lòng gã hiểu rất rõ, trong chuyện này không riêng gì Từ Tích gã chịu xui xẻo, mà sợ rằng nhị thúc gã đang nhậm chức Tri huyện Trì Châu cũng sẽ gặp phải phiền toái.
Ánh mắt sắc bén của Bàng Tịch chiếu thẳng về phía Từ Tích:
- Từ Tích, chẳng lẽ là ngươi gian dối trong cuộc thi Giải?
Phạm Ninh lạnh lùng nói:
- Theo học sinh được biết, thúc phụ của y chính là Tri huyện Trì Châu, chỉ sợ chuyện này thúc phụ y là người biết rõ nhất!
Nét mặt thiên tử Triệu Trinh âm trầm, không giữ được bình tĩnh y phẩy tay:
- Trẫm chỉ muốn biết, chuyện này có liên quan đến quốc trượng thế nào?
Trong lòng Bàng Tịch thầm thở dài, vụ án này vẫn là quá nhỏ, muốn lợi dụng chuyện này để lật đổ Trương Nghiêu Tá là không thể, chỉ có thể rút mà tính tiếp, diệt trừ tay chân Trương Nghiêu Tá.
- Bẩm bệ hạ, vụ án này Trương quốc trượng bị Lưu Tấn lợi dụng, nguyên nhân là Lưu Tấn và Phạm Trọng Yêm có hiềm khích từ trước nên muốn trả thù lên cháu của Phạm Trọng Yêm, gã sai người vu cáo Phạm Ninh, uy hiếp nhân chứng giả tạo chứng cứ, gã lợi dụng sự tín nhiệm của bệ hạ với Trương quốc trượng để giật dây khiến Trương quốc trượng trình báo lên bệ hạ.
Triệu Trinh nghe Bàng Tịch nói về Trương Nghiêu Tá như vậy sắc mặt cũng trở lại tốt hơn, bất mãn nói:
- Quốc trượng hồ đồ như vậy sao, để Kinh Triệu thiếu doãn lợi dụng?
Bàng Tịch khẽ thở dài:
- Trương quốc trượng không phải lúc nào cũng tỉnh táo, bị người ngoài nói liền lung lay, nếu không, chuyện khoa cử vốn không quan hệ gì với ông ấy thì sao ông ấy phải ra mặt, không phải muốn tranh công sao? Kết quả bị người ta lợi dụng rồi.
Triệu Trinh hừ một tiếng thật mạnh, nghiêm khắc nói:
- Truyền ý chỉ của trẫm, miễn chức vụ Kinh Triệu Thiếu Doãn Lưu Tấn, giao Đại Lý Tự nghiêm thẩm!
Y ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi lại Bàng Tịch:
- Thái sư cảm thấy chức thiếu doãn Kinh Triệu ai đảm nhiệm thì hợp lý?
Bàng Tịch khom người nói:
- Lão thần tiến cử Bao Chửng tạm thời kiêm nhiệm.
Cuộc chiến chính trị là như vậy, muốn hạ Trương Nghiêu Tá trước tiên phải loại bỏ tay chân của lão, bỗng dưng lại cho Bàng Tịch thêm một người ủng hộ mình, Bao Chửng kiêm nhiệm thiếu doãn Kinh Triệu là hợp tình hợp lý.
Bao Chửng hiện nay đảm nhiệm Thiên Chương Các Đãi Chế, Tri Gián Viện, là quan tứ phẩm, mà Thiếu doãn phủ Khai Phong chỉ là ngũ phẩm, cho nên Bao Chửng chỉ là kiêm nhiệm chứ không phải làm chính, sau khi chọn được người thích hợp thì Bao Chửng sẽ không làm nữa.
Để Bao Chửng đảm nhiệm Thiếu doãn Khai Phong phủ đương nhiên là có ý tứ sâu xa, Bao Chửng hiện chỉ là quan ngự sử, để quan ngự sử phát huy tác dụng thì nhất định phải xử lý được các vụ án thực sự, nếu không chỉ là lời nói suông, từ đó khiến Bao Chửng chìm dần, hơn nữa cũng là vì muốn thu thập thêm nhiều chứng cứ hơn nữa.
Triệu Trinh lập tức phê chuẩn tiến cử của Bàng Tịch:
- Bao Chửng có thể kiêm nhiệm Thiếu doãn phủ Khai Phong!
Lúc này, Bàng Tịch lại nói:
- Khi điều tra vụ án lần này, lão thần còn phát hiện có cả gian dối trong khoa cử.
Triệu Trinh thấy Bàng Tịch chuyển chủ đề, không nói tới Trương Nghiêu Tá liền thở nhẹ, hỏi:
- Gian dối trong khoa cử thế nào?
- Chính là tên sĩ tử Từ Tích kia, kẻ vu cáo hãm hại Phạm Ninh, lão thần phát hiện hắn ta rất không trong sạch.
Triệu Trinh quay lại chỗ ngồi, uống một ngụm trà nói:
- Nói cụ thể một chút!
- Hắn ta là đồng môn với Phạm Ninh, ba năm trước cũng tham gia hội thi Giải Ngô huyện nhưng rớt, lão thần đoán hắn ta không quá mười lăm tuổi.
- Sau đó thì sao?
Triệu Trinh có chút tò mò hỏi tới.
- Sau đó hắn ta rời hộ tịch tới Tuyên Châu, muốn chèn vào chỗ trống ở Tuyên Châu để tiếp tục tham gia thi Giải đồng tử nhưng đầu năm trong cuộc thi lựa chọn đồng tử ở huyện Tuyên Thành hắn ta thất bại, nhưng mấy tháng sau lại đã báo danh ở Trì Châu, trong kỳ thi Giải ở Trì Châu đã đỗ cử nhân, được vào kinh ứng thí.
Triệu Trinh gật đầu:
- Kẻ này dính đến sửa chữa tuổi và sai báo khai hộ tịch.
- Chuyện không chỉ đơn giản như vậy, theo lão thần biết, tri huyện Trì Châu Tăng Quảng chính là nhị thúc của hắn ta.
Triệu Trinh ngây người:
- Hóa ra hắn ta là con cháu quan lại?
- Phụ thân hắn ta chính là Công bộ Lang trung Từ Tăng, hắn ta chơi gái bị người của Khai Phong phủ bắt, để trốn tội cho đứa con nên Từ Tăng đáp ứng yêu cầu của Lưu Tấn, bảo con vu cáo hãm hại Phạm Ninh chơi gái nên mới có chuyện như hôm nay.
Vẻ mặt Triệu Trinh trở nên giận dữ, y hỏi:
- Chuyện này là sự thật sao?
- Lưu Tấn đã khai, đúng là sự thực!
Triệu Trinh gừ một tiếng, y nói với tùy tùng bên cạnh:
- Truyền ý chỉ của trẫm, cách chức Công bộ Lang trung Từ Tăng xuống làm huyện úy Hưng Thịnh, lệnh Ngự Sử Đài phái Giám sát ngự sử đi Trì Châu tra rõ việc Từ Tích gian lận ở kì thi Giải.
Ngay tối đó, Trương Nghiêu Tá liền bị Trương quý phi triệu vào cung mà mắng cho lão một trận, chính lão không sạch sẽ sẽ khiến nhiều người bị vạ lây, để tránh bị gián quan túm được nhược điểm thì không cho lão can thiệp vào chuyện của Phạm Trọng Yêm nữa.
Trương Nghiêu Tá vốn muốn lợi dụng bài văn về vụ án gái làng chơi, chẳng ngờ không thành lại khiến tay chân thân tín nhất của mình là Lưu Tấn bị Bàng Tịch lật đổ, rồi lại bị chính con gái mình thóa mạ, hiện giờ lão vô cùng buồn bực.
Đương nhiên, Trương Nghiêu Tá cũng không đến mức quá ngu xuẩn, lão hiểu rõ thật ra triều đình cố ý để quý phi trách cứ lão.
Khiến lão không đụng tới chuyện của Phạm Trọng Yêm, điều này đã nói rõ việc điều Phạm Trọng Yêm vào kinh.
Đầu tháng ba, Phạm Ninh dẫn Tô Lượng, Lý Đại Thọ cùng với huynh muội Trình thị ngồi trên ba chiếc xe bò đi vào Liễu gia thôn phía tây, Liễu gia thôn cách thành chỉ có bảy tám dặm, là một thôn trang nhỏ khoảng ba bốn mươi hộ, chủ yếu sống bằng việc gieo trồng rau quả.
Nhà ông lão bán than Vi Thanh nằm ở phía bắc thôn, là một nhà tranh có hàng rào bao quanh, đó chính là nhà ông lão.
Nhiều thế hệ nhà Vi Thanh sống nhờ vào đốt than nhưng nhà họ cũng vô cùng thê thảm, phụ thân và con trai của Vi Thanh vì đốt than nên bị trúng độc mà chết, bỏ lại một đứa cháu trai còn thơ chừng năm sáu tuổi, càng ngày càng lớn, ông cũng rất khó có thể tiếp tục đốt than, sau khi thời tiết ấm áp, ông sẽ đi vào rừng chặt cành cây vào thành đem bán.
Trong sân một người già đang ngồi giặt ở giếng, Vi Thanh đang chơi đùa với tôn tử.