Lúc này, qua hàng rào tre ông lão thấy có người dừng lại ở cổng nhà mình, Vi Thanh vô cùng kinh ngạc vội vàng đi ra.
Ông lão thấy Phạm tiểu quan nhân cùng mấy người bạn đang tháo mấy bao lớn từ xe bò xuống, Vi Thanh hoảng sợ:
- Các vị đây là…
Phạm Ninh tiến lại thi lễ:
- Vi lão trượng, chúng ta đến chúc tết đây.
Vi Thanh nhìn trên mặt đất có chừng hơn mười túi gạo, còn có năm sáu thất vải vóc cùng thịt khô, điểm tâm, trái cây, ít nhất cũng phải chừng hai ba mươi lượng bạc mới mua được chúng.
Ông lão lúc này hơi luống cuống:
- Tiểu quan nhân, làm như vậy không được, ta sao có thể lấy của người nhiều đồ đắt tiền vậy.
- Một chút tâm ý của ta, lão trượng chớ nên từ chối!
Mọi người cùng nhau dỡ đồ, mang đồ vào trong sân, thê tử của Vi Thanh cũng không hiểu chuyện gì chỉ biết ôm tôn tử ngẩn người ra.
Trình Viên Viên đi lên trước, đem hai xâu kẹo hồ lô đưa cho đứa bé:
- Tiểu đệ đệ, đây là a tỷ tặng đệ.
Đứa nhỏ lập tức rạng rỡ đón lấy, nhanh như chớp chạy vào phòng.
- Ông nó à, bọn họ là ai?
Thê tử của ông lão xúc động hỏi trượng phu.
Vi Thanh thở dài:
- Chính là người lần trước ta giúp, bọn họ là người tốt! Bà mau đi đun trà đi!
Lão bà vội vàng vào nhà pha trà.
Phạm Ninh nhìn Vi Thanh cười:
- Nếu không phải lão ra tay trượng nghĩa làm chứng thì ta đã bị vu oan, hôm nay vãn bối đặc biệt đến cảm tạ lão trượng.
- Ài!
Vi Thanh thở dài:
- Ta chỉ làm theo lương tâm thôi, cũng là hồi báo ơn cứu mạng của tiểu quan nhân, tiểu quan nhân lại mang nhiều lễ vật đến vậy khiến tiểu lão nhân không biết báo đáp thế nào.
- Một chút vật chất sao có thể so với tình nghĩa, lão nhân gia không cần tự coi nhẹ mình.
Vi Thanh gật đầu:
- Nói đi nói lại thành ra làm kiêu, phá lệ mời ngồi xuống!
Phòng của Vi Thanh quá nhỏ, chỉ có thể lấy năm sáu cái ghế đẩu ra sân ngồi, mời mọi người ngồi xuống lại áy náy nói:
- Trong nhà không có gì ăn cả, lão già đành lấy trà mời mọi người.
Phạm Ninh cười:
- Chúng ta đều đã ăn cơm rồi, ngồi đây một lát rồi đi, lão trượng không cần phiền hà.
- Vậy thì không được, ít nhất phải ăn cơm tối rồi đi chứ.
Lý Đại Thọ vội vàng nói:
- Khoa cử tới gần rồi, phải lập tức về ôn, thực sự thời gian không còn nhiều, mong lão trượng thứ lỗi!
Tô Lượng cũng tỏ vẻ vội về ôn tập.
Vi Thanh thở dài:
- Ta thật sự không có cách nào báo đáp ân tình mọi người.
Lúc này, Phạm Ninh mới mang từ xe bò xuống một cái bếp lò, loại bếp này dùng bùn và đất sét làm thành, bên trong có ánh sáng, phía dưới có thiết kế một chỗ để đốt, bình thường dùng để đốt cành củi nhỏ hoặc than đá, dùng để nấu nước, nấu cơm, hoặc sắc thuốc, pha trà…
Vì sử dụng rất thuận tiện nên gần như nhà nào cũng có, thậm chí đi đâu xa cũng sẽ mang theo một cái, nó còn được gọi là lò hành quân.
- Lão nhân gia, trong nhà có loại bếp này không?
- Có! Có!
Vi Thanh vội vàng vào nhà bếp lấy ra một cái bếp y hệt, nói với Phạm Ninh:
- Dùng để đốt cành khô nhỏ, đun chút nước ấm rất thuận tiện.
- Lão nhân gia, ta chỉ ông một cách kiếm tiền nuôi gia đình này!
Phạm Ninh mang ra một túi giấy đựng mười mấy nắm than, mỗi nắm to chừng bằng quả óc chó.
- Đây là cái gì vậy?
Trong lòng Vi Thanh thấy tò mò liền cầm một nắm lên, kinh ngạc nói:
- Đây là than đá viên!
- Lão cảm thấy thế nào, dùng than này đốt thì thế nào?
Phạm Ninh chỉ chỉ vào bếp lò cười.
Vi Thanh có mất chục năm kinh nghiệm sống, ông nhìn bếp lò liên tục gật đầu:
- Quá thích hợp, than này đốt tốt hơn than đá nhiều, chỉ có điều làm ra nó thế nào?
Phạm Ninh khẽ cười:
- Thực ra rất đơn giản, dùng bột than đá và bùn đất, tỉ lệ bốn - một rồi trộn lại với nhau, thêm chút lưu huỳnh rồi đổ nước vào khuấy đều, chế thành từng khối sau đó đem phơi khô là được.
- Chỉ đơn giản vậy sao?
- Đơn giản vậy thôi, tuy nhiên để dùng sau này tốt nên dùng một chiếc đũa chọc vài lỗ nhỏ cho dễ cháy.
Vi Thanh tự vỗ trán mình, thứ này sản xuất đơn giản như vậy mà mình không nghĩ ra, có than đá viên này rồi sau này mình không cần đi đốn củi nữa.
Lúc này, bên ngoài có người gọi to:
- Bột than đá đưa tới rồi, có ai không?
- Đến rồi!
Phạm Ninh vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, Vi Thanh cũng vội vàng chạy theo.
Bên ngoài là một chiếc xe lừa chở đầy bột than đá, phu xe nói với Phạm Ninh:
- Tiểu quan nhân, hàng của ngài đây, ngài xem nên dỡ xuống chỗ nào?
Phạm Ninh cười:
- Lão trượng, phiền lão chỉ chỗ dỡ hàng!
Vi Thanh lập tức hiểu, trong lòng ông lão vừa cảm kích nhưng lại không biết làm sao, vội vàng ra mở cửa sân:
- Để trong sân đi!
- Được thôi! Mọi người tránh một chút ta đánh xe lừa vào.
Phạm Ninh đứng qua một bên, tên phu xe kéo con lừa vào sân, dùng xẻng dỡ hàng, rất nhanh toàn bộ xe bột than đá đã được dỡ xuống sân.
Phạm Ninh lấy ba trăm văn tiền đưa cho phu xe, y chắp tay thi lễ với Phạm Ninh rồi đánh xe ra ngoài.
Phạm Ninh nhìn Vi Thanh cười:
- Một xe than đá phải hai quan tiền nhưng một bột xe than đá chỉ ba trăm đồng, nếu một lần mua mười xe thì càng rẻ hơn, ông cứ dựa theo cách ta chỉ làm than đá viên, đồng thời cho mọi người dùng thử, tốt nhất nên sắm một chiếc xe lừa sau đó chở vào trong thành, cái này so với than đá hay củi đều rẻ hơn, nhất định sẽ có người mua.
- Ta biết rồi, ở đây rất nhiều bùn đất, ta đào là được rồi.
Phạm Ninh chợt nghĩ tới một chuyện, liền hỏi:
- Trong nhà lão còn bao nhiêu than củi?
- Lúc trước tích than dưới nhà lão, chắc còn hơn ngàn cân.
- Ông mang than củi đó vào thành bán đi, bán cho Chu Lầu, lão bán toàn bộ cho họ, dựa theo giá thị trường mà bán rồi dùng số tiền này làm vốn, sau này làm than đá viên bán cũng không cần đi đốn củi, đốt than rồi.
Ông vô cùng cảm động, liên tục khom mình hướng về phía Phạm Ninh thi lễ, nước mắt nghẹn ngào:
- Đại ân đại đức của tiểu quan nhân, lão già này sao có thể báo đáp?
Phạm Ninh khẽ cười:
- Lão giúp ta làm chứng, khiến ta không bị thân bại danh liệt, sao ta có thể không quay về báo đáp, giọt nước mắt đại trượng phu làm suối tuôn báo đáp, lão đừng để ý.
….
Mọi người nhấp một hớp trà nóng rồi liền lên xe bò cáo từ, vào thành mọi người đều tự giải tán, Tô Lượng và huynh muội Trình thị đi vào ngõa tử ăn cơm, Lý Đại Thọ thì quay về tiếp tục khổ học.
Phạm Ninh tới quý phủ Bàng Tịch, ba năm trước hắn từng tới đây nên vẫn còn nhớ mang máng.
Phạm Ninh nhớ rõ phủ Bàng Tịch nằm ở Tống Môn, là tòa nhà rộng nhất Tống Môn, khoảng chừng năm mươi mẫu, nhắc tới phủ đệ Bàng thái sư không ai là không biết.
Phạm Ninh được người đi đường chỉ, rất nhanh đã tìm được phủ Bàng thái sư, giống hệt với trí nhớ ba năm trước, bậc thang hai cấp có mười tám tầng bậc, phủ còn cao năm thước, hai bên là hai con sư tử đá hùng vĩ.
Cửa đầu tiên cao tới mấy trượng, dáng cao lớn hoa lệ, mái cong hài hòa, khí thế bất phàm, dưới bậc thang đặt một biển thông báo xuống ngựa, thứ dân đi qua đây đều phải xuống ngựa dắt bộ, đó là sự tôn trọng đối với phủ thái sư.