Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 300 - Chương 299

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 299
 

Hai bên cửa là hai gã thị vệ dáng người to lớn, đứng đeo đao, mặc áo giáp, khí thế hiên ngang, giống hệt tứ đại kim cương đứng gác ở miếu thờ.

Phạm Ninh đi lên phía trước chắp tay thi lễ:

- Xin gặp Thái sư, nói vãn bối Bình Giang Phủ Phạm Ninh đến thăm, ông ấy sẽ biết ta đến.

Bốn gã hộ pháp đó không để ý đến hắn, đột nhiên từ trong cửa một người đi ra, y nhìn Phạm Ninh:

- Tiểu quan nhân có hẹn với Thái sư chưa?

Phạm Ninh lắc đầu:

- Chưa có hẹn, nhưng ta và ông ấy quen nhau, ngươi đi bẩm báo là được.

Y vẫn bán tín bán nghi, nói với Phạm Ninh:

- Ngươi chờ ta một lát, ta đi bẩm báo!

Tên hầu xoay người vội vàng vào trong.

Phạm Ninh kiên nhẫn đứng ở cửa, một lúc lâu sau một tiểu đồng chừng mười ba, mười bốn tuổi chắp tay hướng về phía Phạm Ninh nói:

- Các hạ chính là Phạm Ninh?

Phạm Ninh vội vàng đáp:

- Đúng vậy!

Gã thiếu niên gật đầu:

- Ta là Bàng Cung Tôn, Bàng thái sư là ông nội ta.

Phạm Ninh nghĩ vậy, cười nói:

- Chúng ta hẳn đã từng gặp qua.

- Ba năm trước trong lễ mừng thọ ông nội chúng ta đã từng gặp.

Bàng Cung Tôn tươi cười:

- Xin mời theo ta.

Phạm Ninh đi theo Bàng Cung Tôn vào phủ.

Bàng Tịch tuy giữ chức cao nhưng con cháu không nhiều, ông có hai đứa con trai nhưng một đứa bị bệnh chết, chỉ còn một người con cả là Bàng Nguyên Anh, Bàng Nguyên Anh lại chỉ sinh được một người con trai, Bàng Cung Tôn là con độc đinh của dòng họ nên được ông nội vô cùng chiều chuộng.

Bàng Cung Tôn tuy chỉ lớn hơn Phạm Ninh một tuổi nhưng về đối nhân xử thế đã có rất nhiều kinh nghiệm, y thường thay ông nội tiếp đãi khách tới thăm, mọi người đều nhận xét y ngoan ngoãn biết nghe lời, sẽ sớm thành người tài.

- Phạm hiền đệ chuẩn bị khoa cử thế nào rồi?

Vừa đi Bàng Cung Tôn vừa cười hỏi, y năm nay cũng sắp tham gia thi Tỉnh đồng tử, nên rất quan tâm tình hình của Phạm Ninh.

Phạm Ninh cười:

- Luôn luôn cảm thấy mình chuẩn bị chưa đủ, quá kém cỏi, càng gần kì thi càng sợ hãi, thiếu chút nữa không chịu được mà bỏ về rồi.

Bàng Cung Tôn cười hả hê:

- Nếu Phạm hiền đệ bỏ về chẳng phải khiến khoa cử thành trò cười hay sao?

- Vì không muốn lưu truyền thiên cổ nên dù sợ thế nào cũng phải cố tham gia cuộc thi, thi xong sẽ lập tức trốn về nhà.

- Hiền đệ nói chuyện rất thú vị.

Bàng Cung Tôn rất nhanh đã dẫn Phạm Ninh đến trước cửa thư phòng ông nội, y gõ cửa:

- Thưa ông nôi, Phạm thiếu lang đến rồi.

- Mời hắn vào!

Một âm thanh vui mừng của Bàng Tịch từ trong phòng truyền ra.

Phạm Ninh vào thư phòng, cảm thấy vô cùng ấm áp, chính vượng là một chậu than đang được đốt, Bàng Tịch mặc một bộ thiền y màu trắng, đầu đội mũ quả dưa, dựa mình trên giường đọc sách, vẻ mặt vô cùng thong dong.

Phạm Ninh vội vàng tiến đến thi lễ.

- Học trò Phạm Ninh tham kiến Bàng thái sư!

Bàng Tịch khẽ cười, nhìn đứa cháu nói:

- Mau mang cho Phạm Ninh một cái ghế nệm!

Bàng Cung Tôn vào trong buồng mang một cái ghế nệm đặt bên cạnh Phạm Ninh, hắn đứng ra chỗ ông nội, chắp tay đứng không nói một lời.

Bàng Tịch phất tay:

- Mời ngồi!

- Tạ ơn thái sư ban ngồi!

Phạm Ninh vừa ngồi xuồng liền có một thị nữ bưng lên cho hắn một chén trà.

Phạm Ninh nhận lấy chén trà, đặt lên cái bàn nhỏ bên cạnh, khẽ khom người nói:

- Học trò tới để cảm tạ thái sư trượng nghĩa, đã thay học trò rửa sạch oan khuất!

- Ngươi cảm thấy ta đang rửa oan giúp ngươi sao?

Bàng Tịch nhìn hắn, thản nhiên nói.

Phạm Ninh đối với Bàng Tịch vẫn rất cẩn thận, người này chính tà lẫn lộn, hoàn toàn lấy lợi ích bản thân làm trọng, bản thân ông ta không theo phái duy tân nhưng có thể coi là trung lập.

Chỉ có điều trước mắt phải bảo toàn lực lượng, bè phái khác thì đông mà phái cách tân lại thiếu một người thủ lĩnh, chỉ có một mình Văn Ngạn Bác nai lưng ra chống đỡ.

Bàng Tịch vì được phái cách tân ủng hộ nên thái độ cũng vô cùng thoải mái, nhưng không có nghĩa là ông ta ủng hộ cải cách của Phạm Trọng Yêm

Một khi phái cách tân chiếm được thế thượng phong thì quyền lực của ông ta cũng sẽ ảnh hưởng, nhìn đệ tử ông ta là Tư Mã Quang là có thể nhìn ra ngay lập trường của ông ta.

Cho nên Phạm Ninh đối với Bàng Tịch sẽ rất cẩn thận, không thể tùy ý hay trêu đùa như Âu Dương Tu được.

Phạm Ninh hiểu ý tứ, hắn khẽ khom người nói:

- Không quan tâm ý định của Bàng thái sư như nào nhưng ít ra dựa vào lập trường công chính này của người, học trò vô cùng cảm kích.

Bàng Tịch biết Phạm Ninh nói rất đúng tâm ý ông ta, nếu không phải ông chủ trì công đạo thì Tống Dương tuyệt đối thiên về phía Trương Nghiêu Tá.

Ông khẽ nói:

- Ngươi cũng rất lợi hại, từ đầu đến cuối nhẫn nhịn rồi đột nhiên mới tung một giáo, khiến Từ Tích chết dưới chân ngựa, nếu ta đoán không lầm ngươi đến là để hỏi thăm tin tức!

- Nếu thái sư có thể nói ta một chút tin tức, học trò vô cùng cảm kích, nhưng mục đích chính học trò đến là để cảm tạ thái sư đã chủ trì công đạo.

Phạm Ninh mang lên một tấm điêu khắc hình ngọn núi bằng đá Điền Hoàng, đặt lên bàn:

- Khối đá Điền Hoàng này chỉ có mấy trăm văn tiền, dù được chạm trổ tinh xảo cũng có mấy quan tiền, nhưng quan trọng ở chỗ là nó đại diện cho may mắn, là chút tâm ý của vãn bối, mong thái sư nhận cho!

Bàng Tịch chăm chú quan sát cái giá bút, ông ta cũng là một người đam mê về đồ đá, trong phủ cũng cất giữ không ít đá Thái Hồ quý báu nhưng loại đá Điền Hoàng này là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy.

- Đây là ngọc thạch loại gì thế này? Rất đẹp đó!

- Bẩm thái sư, cái này là đá Điền Hoàng, là Phượng hoàng ngọc noãn, rất ít khi thấy.

Bàng Tịch nhìn kỹ một chút, không chỉ tảng đá được chạm trổ tinh xảo mà quan trọng hơn là bên trong tảng đá phát ra ánh vàng óng ánh, rất có khí chất phú quý, phù hợp với thân phận hoàng gia.

Trong mắt ông ta hiện lên vẻ kinh ngạc, cảm giác không tin vào mắt mình:

- Tảng đá đẹp như vậy mà chỉ mấy trăm văn tiền sao?

Phạm Ninh cười nói:

- Chủ yếu được nuôi dưỡng ở khuê phòng người am hiểu, tin chắc vài năm nữa loại bảo thạch này sẽ trở thành vật phẩm quý giá.

Bàng Tịch mỉm cười:

- Vậy chẳng phải là cơ hội phát tài hay sao?

- Có thể nói như vậy, nhị thúc ta đang bán loại này.

Bàng Tịch không nói gì thêm, ông ta đem cái giá bút đặt trên bàn sách, hòa với màu đỏ thẫm của bàn đàn mộc lại càng đẹp, vô cùng tương xứng.

- Cái này ta vô cùng thích, đa tạ Phạm thiếu lang.

Nói xong, ông nháy mắt cho cháu trai của mình, Bàng Cung Tôn hiểu ý liền xoay người đi ra ngoài.

Lúc này, Bàng Đức chậm rãi nói:

- Kinh Triệu thiếu doãn Lưu Tấn đã bị cách chức, gã đã thay Trương Nghiêu Tá làm nhiều việc sai trái, Trương Nghiêu Tá có quý phi bảo vệ nên đành phải để Lưu Tấn chết thay, không có gì bất ngờ khi Lưu Tấn sắp bị lưu đày ở Nam Đình.

- Vậy Từ gia thì sao?

- Từ Tích là kẻ bị nghi giả mạo và sửa chữa hộ tịch, bị tạm dừng không được tham gia thi Tỉnh, Ngự Sử Đài đã phái Giám sát ngự sử đi tới Trì Châu tra rõ chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment